trọn đời em nuôi anh

Dù cho núi lở, non mòn. Tình ta sẽ chẳng đổi thay. Chiều nay phương xa lòng nhớ về em. Nhớ làn môi ấm em trao những lần hai đứa gần nhau. Người ơi xa nhau đừng quên ước thề. Mai đây rồi anh sẽ về. Thỏa lòng chúng mình mong nhớ. Mình về bên nhau tình xây ngất trời. Anh Tùy Kỳ là nhân viên mới tới, còn rất nhiều điều bỡ ngỡ, cơ bản cũng chỉ giúp được chút việc nên Lư Khải bảo anh có thể về trước. Mạc Tùy khi ấy đúng lúc xuống tầng nên nghe được. Cô cứ cho rằng anh đi trước rồi. "Để một mình cô về muộn không an toàn, cho nên tôi ở lại giúp mọi người!". Chương 14: Phát hiện. Chương trước Chương tiếp. Bọn họ tiếp tục ở lại phòng nhưng cũng chẳng còn tâm trạng mà chơi đùa nữa, ngồi thêm một lúc rồi lục tục ra về. Tư Phàm uống say, ba người cùng đưa anh ta lên taxi, Phạm Tư Nhiễm cũng ngồi vào. Trước khi đóng cửa Từ đây em ơi tiếng ca đã thật bay xạ. Và bao lời ân ái, ngàn Thu sẽ không rời. Mình yêu mãi, tình ta đẹp như muôn cánh hoa. Khi ngày tháng trôi mau tình vẫn như bao giọt nắng trên cao đừng có quên nhau trong những ánh mắt đắm đuối dịu dàng. Tình say đắm em ơi mình giữ cho Thơ anh yêu em trọn đời hay ngắn ý nghĩa, ngọt ngào. Kim Phượng 26/08/2021. Thơ anh yêu em trọn đời hay ngắn sẽ là lời tỏ tình cảm động, cách để thể hiện tình cảm với người con gái minh yêu, một tình yêu ngọt ngào và sâu lắng còn là cầu nối gắn kết 2 trái tim thêm Mon Ex Est Sur Un Site De Rencontre. Trọn đời em nuôi anh 6017 lượt thích / 188831 lượt đọc Danh sách chương Đọc Truyện Truyện xung quanh về cuộc sống của hai nhân vật Mạc Tùy và Tùy Kỳ, cô đã phải mang anh về nuôi khi mùa đông lạnh giá mỗi năm kéo đến. Hai người bắt đầu cuộc sống sống chung bởi thế luôn nảy sinh những bất đồng, cãi vã có lúc cô đã không thể chịu nổi anh được nữa, liệu xung đột có khiến cô bỏ anh?? Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 25 – Giới thiệu bạn gái cho Tùy Kỳ Bởi vì hai người làm cùng ca nên khi Tùy Kỳ đột nhiên biến mất thì chỉ biết hỏi Mạc Tùy thôi. Lư Khải chạy xồng xộc đến khu đồ gia dụng tìm cô, “Tiểu Mạc, hôm nay sao không thấy Tiểu Tùy đi làm?” “Nghe bảo anh ta không khỏe, anh ta chưa gọi cho anh à?” Mạc Tùy nói dối không chớp mắt. “Không hề! Anh gọi cho nó nó còn không nghe máy!” “Có thể là ở bệnh viện không nghe thấy chuông!” Lư Khải đi rồi, Mạc Tùy ngồi ôm mấy cuộn giấy fax ngẩn người, sau đó xếp hàng lên giá rồi đi vào kho hàng nhỏ bên cạnh lấy di động gọi cho Tùy Kỳ. “Mạc Tùy!” Điện thoại nhanh chóng có người nhận, giọng nói trầm trầm khàn khàn truyền tới, xung quanh có vẻ rất yên tĩnh. “Anh còn chưa đi à?” “Tôi không đi!” Mạc Tùy dựa vào hộc tủ, một tay ôm trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Anh muốn tôi phải nói thêm bao nhiêu lần đây, tôi sẽ không cho anh ở nhờ nữa. Còn công việc ở siêu thị, anh có cần nữa không? Nếu cần thì chuẩn bị rồi đi làm, nếu anh bỏ tôi cũng đỡ phải kiếm cớ hộ anh!” Bên kia yên lặng, rồi sau đó cúp điện thoại! Mạc Tùy kinh ngạc nhìn điện thoại, mẹ nó, lá gan con cừu nhỏ này giờ to ra rồi đấy nhỉ? Bây giờ đang là thời điểm lạnh nhất của mùa đông, Tùy Kỳ cứ ngồi bên ngoài cả đêm thế này, người sắt cũng chẳng chịu nổi. Không phải Mạc Tùy không nhìn thấy khuôn mặt đã trắng bệch của anh, chỉ là cô cố gắng làm như không thấy mà thôi. Cô không thể mềm lòng thêm lần nữa! Siêu thị có đợt hàng về, Mạc Tùy đi dỡ hàng cùng mọi người, khu lưng thực vì không có Tùy Kỳ nên Lư Khải phải tự đi bê vác. Nhìn anh chàng tay chân khẳng khiu nghiến răng nghiến lợi bê đồ khiến người ta lập tức nhớ tới sự mạnh mẽ khỏe khoắn của Tùy Kỳ, dù anh cũng rất gầy. Quả nhiên bên cạnh có người cười nhạo anh ta, “Quản lý Lư, Tiểu Tùy nhà anh đâu rồi? Gọi đến làm giúp đi, đỡ lo anh bị thùng dầu đè bẹp!” Lư Khải trừng mắt lườm bọn họ “Thôi đi, không phải mấy người nghĩ cho tôi mà rõ ràng là nhớ khuôn mặt của Tùy Kỳ thì có, đừng có mơ trâu già gặm cỏ non!” “Bọn tôi muốn gặm còn không đến lượt!” Một người trong số họ chỉ Mạc Tùy, “Tiểu Tùy chỉ biết mỗi Tiểu Mạc thôi, tên hai người này cũng hay thật, đầu cuối hô ứng.” Mọi người đều cười ồ lên, Mạc Tùy cúi người đè lên xe chở hàng, “Đừng lắm chuyện, rồi đến lúc khóc không kịp đâu!” Cô hất cằm sang phải chỉ chỉ, cười xấu xa “Hàng lại đến nữa rồi!” Xe tải lớn màu xanh nhạt thấp thoáng đầu đường, tiếng ai oán kéo dài không dứt! Dỡ xong hàng cũng mất cả tiếng, Mạc Tùy nhìn đồng hồ thấy còn nửa tiếng là tan làm liền dựa vào lan can lơ đãng hút thuốc cùng Vương Triệu Tường. Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đã đen sì cũng không thèm rửa. Nhìn quanh, đập vào mắt cô là tấm ván đã từng rơi vào chân cô lần trước. Hình ảnh Tùy Kỳ cõng cô đi bệnh viện lại như hiện ra trước mắt. Cơ thể dùng sức đến nỗi cứng ngắc vẫn bất giác run lẩy bẩy, giữa mùa đông giá rét mà mồ hôi chảy ròng ròng, hổn hển gần như tắt thở mà vẫn cố gắng đè nén, và cả ánh mắt không hề giận dữ dù hôm qua bị bỏ ngoài lạnh cả đêm! Những mâu thuẫn quá rõ ràng làm lương tâm Mạc Tùy hiếm khi trỗi dậy mèo lương tâm mà phát tác được thì cũng vui đấy =, như một mầm cây bất ngờ vạch đất điên cuồng vươn lên. Cô không ngồi yên nổi trên lan can nữa mà ném đầu mẩu thuốc lá, giẫm tắt, vừa cởi đồng phục vừa nói “Sếp, cháu xin nghỉ!” Đang hút dở thuốc, Vương Triệu Tường trợn tròn mắt, quát “Lại nghỉ?” “Chuyện ngoài ý muốn, không có lần sau đâu mà!” “Câu này con trai ông đây cũng biết nói!” “Về cháu mua Trung Hoa cho!” Mạc Tùy chạy xăm xăm vào nhà xe cách khu nhận hàng không xa. Vương Triệu Tường bám lan can gào lên, “Trung Hoa cũng không phải vạn năng!” mèo TĐN lần trước nhất quyết không chịu dùng từ vạn năng mà giờ lại dám ghi vào đây *sút sút* dip ahihi… Tiếng quát bi thương tan vào không khí. Mạc Tùy chạy thẳng về nhà, lên đến tầng, quả nhiên anh vẫn còn đứng ở đó, tay chân cứng ngắc cuộn người lại, vùi mặt vào đầu gối, con mèo con đã đặt lại về lồng, xung quanh vung vãi đồ ăn cho mèo. Cô bất đắc dĩ thở dài, bước tới đạp bắp chân anh. Tùy Kỳ không ngẩng đầu tránh qua một bên. “Được rồi, đứng lên đi!” Mạc Tùy đút hai tay trong túi quần, ngửa người ra sau tựa lên lan can cầu thang, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Tùy Kỳ. Mới có một buổi tối, Tùy Kỳ đã tiều tụy không ít, râu ria mọc lên làm mặt anh càng có ánh xanh. “Anh không định đi chứ gì?” Ánh mắt Tùy Kỳ tối lại, cúi đầu vừa nhìn ngón tay mình vừa lắc đầu, “Không đi, tôi biết lỗi rồi, tôi không bao giờ nói vậy nữa đâu.” Mạc Tùy nhíu mày, tên này vẫn không hiểu, nguyên nhân không phải do câu nói kia. Anh không nói không có nghĩa là anh không nghĩ, hai người không hiểu nhau lại có thêm khoảng cách sẽ rất khó ở chung, cho dù chỉ là khách trọ. Cô nói “Nguyên nhân tôi bảo anh đi không phải do anh nói hay không nói, mà bởi vì hai chúng ta vốn không có quan hệ gì. Anh chẳng qua là một tên ăn mày ở vệ đường, còn tôi không hiểu thần xui quỷ khiến thế nào mà giúp anh một lần, đơn giản thế mà thôi!” Tùy Kỳ nghe cô nói mà khó chịu. Anh tự biết rằng cô nói đúng, nhưng Mạc Tùy sẽ không thể tưởng tượng nổi tầm quan trọng của cô đối với anh, nhưng chính anh cũng không biết phải biểu đạt điều đó như thế nào, chỉ có thể oan ức mím môi nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Mạc Tùy nghĩ một chút, lại nói “Bây giờ anh không muốn rời đi có lẽ cũng chỉ là tập tính theo dấu của chim non mà thôi, khi chim non mới nở ra, nhìn thấy sinh vật nào đầu tiên thì sẽ nghĩ đó là mẹ mình…” Tùy Kỳ cắt ngang lời cô, kiên quyết “Tôi không coi cô là mẹ!” Nhưng tôi rất nghi anh còn chẳng biết mẹ là cái gì cơ! Hơn nữa, còn có nụ hôn kia… Mạc Tùy không phải đồ ngốc, cô chỉ thích giả ngốc thôi. Nhưng với trí thông minh của Tùy Kỳ hiện giờ cô luôn cảm thấy anh còn chưa biết cái gì là yêu, những gì anh làm có thể chỉ là hành động vô thức, giống như lần anh bị bỏ thuốc không thể nhịn được đành cầm tay cô để dập lửa vậy. Đến gần trưa rồi, Mạc Tùy bụng đầy ưu tư đứng lên, vung tay, nói “Tôi sợ anh rồi, đi thôi, về nhà!” Nếu là người khác, có mặt dày đến mấy bị người ta đóng đồ ném ra ngoài thì cũng biết hậm hực, ngẩng cao đầu mà đi, chỉ có Tùy Kỳ mới bám dính như thế này. Đến nước này rồi thì Mạc Tùy biết phải làm sao, cũng không thể gọi cảnh sát bắt người như lúc chưa quen biết được. Tùy Kỳ thoáng sửng sốt, thấy Mạc Tùy dường như nói thật, lập tức mất hết vẻ uể oải khi nãy, xách hết đồ bật dậy vui vẻ bám sau lưng cô. Mắt Mạc Tùy vẫn dõi theo anh, vẻ mặt đột nhiên bừng sáng của anh làm cô kinh ngạc, biểu cảm biến đổi quá mức rõ ràng, cứ như thể cô chắc chắn sẽ cho anh vào. Sau khi Tùy Kỳ vào nhà anh sắp hết đồ đạc về chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn ngắm với vẻ thỏa mãn, rồi đưa lại hai tấm thẻ cho Mạc Tùy. Mạc Tùy không nhận, “Anh tự giữ đi, sau còn dùng!” “Tôi không cần!” “Nào có ai không cần tiền? Nếu anh không muốn sau lại làm ăn mày thì liệu mà giữ đi.” Tùy Kỳ giật giật khóe môi, đặt thẻ vào tay cô. “Nhưng tôi không cần!” Nói xong xoay người chạy đi xếp chỗ cho mèo con của anh. Suy nghĩ của anh rất đơn giản, không có tiền thì Mạc Tùy sẽ không còn cớ để đuổi anh ra ngoài. Ở lại đây là mong ước lớn nhất của anh, anh không muốn rời khỏi căn nhà bé tí xập xệ này, không muốn rời khỏi Mạc Tùy, cũng không cho phép bất cứ ai khác ngoài bọn họ bước vào. Sóng gió qua đi, Tùy Kỳ vẫn bền bỉ trụ lại, trừ việc có thêm một con mèo, hai người lại tiếp tục trở lại cuộc sống bình thường. Chỉ có điều mấy ngày sau, Mạc Tùy lại sắp xếp cho Tùy Kỳ một chuyện, cô muốn giới thiệu bạn gái cho Tùy Kỳ. Ngại chuyện Trần Khánh Giai trước đây, lần này Mạc Tùy không giới thiệu người cùng chỗ làm nữa, chẳng may xảy ra chuyện gì lại ảnh hưởng tới công việc, hơn nữa cũng khó mở lời. Cô bảo hai người nhà Phạm Tư Nhiễm tìm giúp. “Cậu nghĩ mình là siêu nhân chắc? Tìm việc hỏi mình, tìm nhà hỏi mình, mẹ kiếp giờ tìm đàn bà cũng hỏi mình, cậu cho mình là tú bà chăn gà đấy à?” Mạc Tùy ngoáy ngoáy lỗ tai, “Chẹp, đây không phải là vì quan hệ bọn mình tốt nên mình nể mặt cho cậu đi tìm à!” “Quan hệ thì cho tôi xin, không dám nhận!” Phạm Tư Nhiễm lạnh lùng đáp. “Thôi được rồi, đừng đôi co với mình, nhanh lên đi!” “Không phải, mà là mình thật sự không có!” Phạm Tư Nhiễm bất đắc dĩ nói, “Hơn nữa giờ mình thành thương binh rồi đâu có tiện tìm?” “Vậy mình đi hỏi Tư Phàm!” “Cậu dám!” Phạm Tư Nhiễm gào lên, “Cậu mà dám để cho A Phàm nhà mình giao du với mấy con bé không đứng đắn, bà đây liều mạng với cậu!” “Đồ hâm.” Mạc Tùy bình tĩnh đáp trả hai chữ, rồi đưa tay định cúp. “Này! Không được tìm A Phàm nghe không!” Cô nàng bên kia lại gào lên, “Mình tìm cho cậu!” Mạc Tùy nở nụ cười, “Nói sớm có phải hơn không.” “Cút!” Một tuần sau đó, Phạm Tư Nhiễm gọi đến nói là tìm được người phù hợp rồi, người ta còn làm thu ngân ở một trung tâm thương mại lớn, lương tháng khá, cũng xem như là đồng nghiệp với Tùy Kỳ, vô cùng thích hợp! Mạc Tùy không ý kiến gì nhận lời luôn. Hôm đó vừa hay hai người rảnh, cô bảo Tùy Kỳ sửa soạn một chút rồi theo cô đi gặp một cô gái. Thực ra Tùy Kỳ chẳng có gì mà sửa soạn, quanh đi quẩn lại có mấy bộ quần áo nhìn đã rẻ tiền mặc đi mặc lại, may mà có gương mặt vớt vát lại, có mặc như cái bang thì cũng vẫn là một tên cái bang đẹp trai phong độ lịch lãm. Dòng người tấp nập, Tùy Kỳ đi sau Mạc Tùy mấy mét, mặt phụng phịu. Anh không có hứng thú với việc đi làm quen bất cứ cô gái nào khác, nhưng kháng nghị với Mạc Tùy cũng vô dụng, lại muốn làm cô vui anh mới miễn cưỡng nghe theo. ________________________ A hi hi… Để ảnh bìa là ảnh của bên editor, có link trong ảnh đó ai chưa biết qua ủng hộ nhà mấy bạn ấy nha Tớ từng nhắc tới hồi bị cuồng motif “sống chung” ở “Hay là mình sống chung” rồi đó, nhưng truyện này có phong cách hơi khác với kiểu đều đều cổ cồn trắng như bên kia, so sánh trực quan thì truyện của tác giả Hồng Cửu là xích đu, nhưng Nghiêu Tam Thanh lại cho độc giả chơi tàu lượn siêu tốc. Nữ chính tên Mạc Tùy, tính cách xù xì, quan hệ gia đình phức tạp, nghề nghiệp không ổn định, thuộc dạng thành phần ăn hại của xã hội. Cô gái này không đến mức thất học, nhưng trình độ văn hóa vừa đủ không mù chữ, đủ tiêu chuẩn tứ cố vô thân, không tiền đồ không ý chí. Một người như thế tự nuôi thân là đã giỏi lắm rồi, chỉ vì một cái hamburger mà bị một người đàn ông vô gia cư lẵng nhẵng bám theo đòi cô thu nhận. Ly kỳ chính là, anh ta mất trí nhớ, tư duy ngang ngửa đứa bé 7 tuổi, không giấy tờ tùy thân nào, chỉ có bộ đồ hàng hiệu với đồng hồ xịn lê la ăn xin sống qua ngày. Sau khi cứu cô nữ chính khỏi tên cướp, cuối cùng cũng được nuôi. Liều, dã man liều! Cơ mà tư duy của nữ chính như vậy cũng khá là bình thường rồi, ít ra cũng mất mấy ngày mưa dầm thấm lâu, đưa đến đồn cảnh sát báo người đi lạc thì mới dám nhận về. Còn tư duy của anh nam chính mới vui, nhìn tưởng vô hại mà biến thái vô biên. Được cái là sự biến thái ấy vẫn trong phạm vi có thể tha thứ. Tại vì sao, vì biến thái một cách cute… Thực ra đa số thời gian anh vẫn là người trung thành với lý tưởng đội vợ lên đầu trường sinh bất lão, chỉ có lâu lâu lên cơn thì mới có chuyện. Tùy Kỳ từng làm một chuyện rất là xấu, chuyện gì thì bạn hãy đọc, nhưng có thể thông cảm vì tư duy của Tùy Kỳ mang hơi hướm trẻ nhỏ, cần-được-dạy-dỗ, tuy rằng vẫn không biết mình sai chỗ nào, nhưng biết người ta giận thì lăn lóc nhận lỗi trông đáng thương lắm, khi trở lại thân phận Phương Như Thần anh ấy tương đối tỉnh táo để tiết chế sự bất ổn của mình lại. Hai anh chị nhân vật sống chung với nhau trong một căn nhà thuê cũ kỹ, có cái xe đạp cà tàng đèo nhau đi làm, bối cảnh sơ sài vậy mà lại có cảm giác là một túp lều tranh hai trái tim vàng. Từ lúc chưa yêu đến khi yêu rồi cũng chẳng lãng mạn hơn là mấy, nhưng những chi tiết nho nhỏ dành cho đối phương thực sự ấm lòng. Giữa muôn vàn âm thanh cao thấp xô bồ của chốn thành thị, cuộc sống của hai kẻ khù khờ không có lấy một chút ý chí cầu tiến nào, hết ăn rồi lại ấp lấy nhau không thèm lo nghĩ gì, đến đâu thì đến, vậy nhưng lại khiến người khác ngưỡng mộ. Mạc Tùy cho Tùy Kỳ một mái nhà tránh mưa tránh nắng, nhưng Tùy Kỳ mới biến ngôi nhà đó thành mái ấm cho cô mèo hoang cô đơn như Mạc Tùy. Sau này thì anh ấy giàu rồi, có quyền không lo nghĩ rồi, nhưng vẫn duy trì kiểu sống trong nhà thuê be bé, sáng chở nhau đi, tối về nấu cơm rửa bát, yên bình như thế đến hết đời cũng mãn nguyện, đúng không? Tác giả viết khá chắc tay, câu văn súc tích, mạch lạc có chút hài hước, diễn biến gọn gàng, có đầu có đuôi, nhiều người nhận xét là đoạn kết quá nhanh nhưng với mình nó hợp lý mà nhỉ, càng bôi càng ngớ ngẩn, mình cũng chẳng nghĩ được nên bôi thêm kiểu gì. Thực ra những mâu thuẫn của hai nhân vật chính cũng có phải là thâm thù đại hận gì để mà xa nhau mãi không thể quay về, vốn chỉ là hiểu nhầm chuyện quá khứ, chút cố chấp từ tâm lý con người mà thôi. Lần nói chuyện tháo gỡ khúc mắc một cách chóng vánh đó cũng có lý mà, vốn dĩ Mạc Tùy chết đi sống lại một lần, cô không còn câu nệ những chuyện trước đây nữa, hôm đó hai người kia có làm gì không, lúc ấy anh đã đưa ra lựa chọn gì, đều không còn quan trọng, cô khẳng định được tầm quan trọng của Tùy Kỳ/Phương Như Thần đối với mình rồi, cái chính là thái độ anh Phương nữa thôi. Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, nhiều lúc tưởng mâu thuẫn to lớn lắm, thế nhưng có khi chỉ cần vài lời thẳng thắn với nhau là tháo gỡ được hết. Cái mình thích nữa là không cần nhiều lời lê thê dài dòng, viết đến đâu vừa vặn đến đấy, lúc cần khùng khùng thì văn rất quởn, lúc cần thấm thì tả cũng rất thấm. Những lúc nữ chính vì Trần Lương Sinh mà bỏ rơi nam chính, tác giả viết ở ngôi thứ ba theo điểm nhìn của cô mà độc giả vẫn cảm nhận được sự tủi thân của Tùy Kỳ. Tiếp nữa là những lần nhắc tới gia đình, cảm giác nghẹn ứ, không cam lòng luôn dai dẳng bám đến mệt đầu, qua tình tiết khác thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng hễ nhắc lại vẫn thấy cộm đau như có cái đinh trong tim. Nhất là hôm bị lừa về ăn tất niên, Mạc Tuỳ bùng nổ, đọc mà vừa thoả mãn mà cũng vừa khổ sở, thật sự đau lòng thay cho tình cảnh của cô. Có điều mình còn lấn cấn khúc cuối, Mạc Tùy đi như vậy mà Trần Lương Sinh hay bố cô ấy không lo lắng tìm kiếm gì sao, kết thúc cũng hơi mở một chút nhỉ. Tóm lại đây là một cuốn truyện khá hay, Tết này nếu có thì giờ rảnh rỗi đọc cũng phù hợp đấy, đọc rồi đọc lại cũng không ngại vì truyện không dài mà, truyện giúp giải trí và tăng mức độ yêu đời. Thêm nữa là edit quá tốt, nhân hai lần độ hay. Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Beta chưa beta mà chắc không ai beta đâu mèo mỡ ghét chương này lắm Chương 59 – Ngoại truyện Đối với tôi, từ “bố” là một điều gì đó rất mơ hồ. Từ lúc tôi bắt đầu biết nhận thức, người đàn ông ốm yếu ấy đã vẫn luôn bệnh tật liệt giường, quan hệ của mẹ tôi với ông ta ngay cả trong cử chỉ thường ngày, cũng không thể hiện sự gần gũi. Hồi còn nhỏ tôi chưa hiểu biết về quan hệ ấy, không so sánh được, vì vậy tôi cứ nghĩ vợ chồng như vậy là bình thường. Không qua mấy năm bố tôi mất vì bệnh, sau đó tôi theo mẹ đến một thành phố xa lạ đến nỗi tên cũng hầu như chưa từng nghe, chúng tôi chuyển vào một căn nhà nhỏ nhắn mà xinh đẹp ngay cả trong mơ tôi cũng chưa từng thấy. Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm ngoài việc chưa kịp thích nghi, tôi còn mơ hồ bất an, có lẽ đây là do tính tự ti vốn có của tôi, dù sao trước đó chúng tôi còn không được ăn một bữa no nào, giờ lại có thể sống thoải mái ở nơi này. Tôi không biết mẹ mình lấy tiền ở đâu ra, cũng đã từng hỏi, nhưng bà không nói rõ ràng, về sau tôi cũng không còn muốn hỏi cặn kẽ nữa. Tôi bắt đầu đi học ở đây. Trường học rất đẹp, học sinh ăn mặc cũng rất sạch sẽ, khác hẳn với lớp học xây tường đất mà tôi từng học. Tôi bắt đầu cố gắng thích ứng với tất cả mọi thứ ở nơi này, như dò từng bước trên mặt băng. Vì trình độ giáo dục khác nhau, chương trình học ở đây với tôi là khá nặng, tôi cũng tốn càng nhiều thời gian. Thường thường cuối tuần tôi trốn ở phòng sách làm bài, tôi sợ mình sẽ mất thăng bằng, tụt lại sau người khác, rồi sẽ mất tất cả những gì tôi có. Tôi vừa sợ hãi cuộc sống hiện tại, vừa mong mỏi nó đừng biến mất. Lúc mệt mỏi, tôi nhìn ra ngoài, nơi những bóng người đi bộ qua lại, thỉnh thoảng tôi sẽ thấy ở nhà đối diện có một người đàn ông và một em bé. Căn nhà của nhà ấy còn lớn hơn nhà tôi rất nhiều, cũng đẹp hơn, người đàn ông cao lớn ấy thường hay bế một em gái nhỏ ra ngoài chơi, có một lần tôi nghe thấy em ấy vui vẻ nói “Bố ơi, bố ơi, chạy nhanh lên, con bay được này!” Người đàn ông sẽ đặt cô bé ấy lên vai, chạy chậm, khuôn mặt họ bừng sáng đến mù lòa người khác, tôi chưa từng nghĩ tới cha con có thể thân thiết như vậy, không khỏi nổi lên chút hâm mộ, và ghen tị. Tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày hai người tôi hàng ngày lén lút theo dõi qua cửa sổ sẽ xuất hiện trong cuộc sống của tôi, họ xuất hiện đột ngột và thật ngoài ý muốn. Người đàn ông lịch thiệp cười đứng ở cửa, nói “Mới biết có hàng xóm mới, con gái tôi cứ đòi sang chơi, thật sự là làm phiền quá!” Trần Tố Quyên hơi bối rối lại giấu giếm một cảm xúc gì đó mà vuốt vuốt tóc, nói “Không sao, vào đi, con trai tôi cũng ở nhà, cháu nhỏ có thể lên nhà chơi!” Cứ như vậy, hai người trước đó một giây còn là người lạ đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của tôi, tôi đã biết tên bọn họ. Một người tên là Mạc Vĩ Tân, một người là Mạc Tùy. Mạc Tùy nhỏ hơn tôi 3 tuổi, nói rất nhiều, tính cách rất vui vẻ, so với kẻ u ám như tôi thì đúng như hai thái cực. Lần đầu tiên cô ấy bước vào phòng tôi, cô ấy không gõ cửa, nhìn quanh một vòng, rồi nói như rất thân quen “Chậc, anh này, sao anh không có đồ chơi nào vậy? Mai em mang cho anh một ít nhé!” Tôi khong nói chuyện, chỉ cảm thấy cô bé này thật buồn cười, mình có quen nó sao? Ngày hôm sau, Mạc Tùy, với sự trợ giúp của Mạc Vĩ Tân, xách hai túi to đồ chơi sang, toàn là búp bê với rối vải, đồ chơi con gái không. Tôi thừa nhận có những lúc tôi cũng rất ước ao có đồ chơi như các bạn cùng trang lứa, nhưng không phải là mấy thứ này, cho nên tôi chẳng đụng vào cái gì cả. Dù vậy Mạc Tùy vẫn chơi rất vui vẻ, tôi rất ít gặp một người có thể vui vẻ dễ dàng như thế, tiếng cười của cô ấy có thể sẽ bất giác lây lan sang cho người khác, cũng có thể làm người ta hòa theo sự vui vẻ ấy. Cứ như thế, khi tôi học bài, còn cô ấy chơi, ngày tháng qua nhanh, Mạc Tùy dần lớn lên. Cô ấy học hành rất không tốt, cuối tuần để nghỉ ngơi cũng không còn để chơi nữa, tôi sắp xếp rất nhiều kế hoạch học tập cho cô ấy. Mạc Tùy rất không vui, cô ấy nghĩ tôi còn đáng ghét còn nghiêm khắc hơn cả cô giáo của cô ấy nữa. Có điều cô ấy chỉ cằn nhằn ngoài miệng vậy thôi, chứ cứ đến giờ thì vẫn ngoan ngoãn như thế đến phòng tôi, không vui vẻ gì mà ngồi xuống chỗ tôi xếp cho cô ấy, học bài. Dường như cô ấy chưa bao giờ thử phản kháng, chỉ là cô ấy càng lớn thì càng học được làm nũng, cơ thể mềm mại sẽ không ngừng bám lấy tôi. Cảm giác ấm áp ấy rất xa lạ, cũng làm tôi không hiểu sao thấy rất xấu hổ, vừa ngượng ngùng vừa không tránh được dung túng cho cô ấy. Đôi mắt sáng lấp lánh giảo hoạt ấy sẽ hơi đắc ý, làm tôi không thể kìm được mà buông xuôi, cuối cùng để cô ấy ngồi bên cạnh ăn bánh ga-to, còn tôi cầm bút giúp cô ấy làm bài. Cả một thời niên thiếu vẫn luôn là Mạc Tùy làm bạn với tôi, tôi đã quen cô ấy ở bên mình như hình với bóng. Chưa khi nào tôi nghĩ tới cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình. Một ngày cuối tuần, cô ấy bảo cô ấy đi sinh nhật bạn, lần đầu tiên cô ấy không đến nhà tôi. Buổi chiều ấy trời rất đẹp, lần đầu tiên ngồi trước quyển sách giáo khoa tôi yêu thích nhất, tôi lại thất thần. Nỗi nhớ trong lòng làm tôi lo lắng, nghi hoặc, rồi lại thỏa mãn. Tôi nghĩ tôi hiểu được cảm giác này, giống như trong bức thư mấy ngày trước một bạn học nữ gửi cho tôi “Nhìn thấy cậu, không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng không thấy cậu, cả thế giới bỗng như chết lặng.” Lúc này tôi cũng cùng một cảm giác với bạn gái đó, tôi nghĩ, đây là thích, Mạc Tùy, cô gái của tôi! Nhưng, cũng là buổi chiều ấy, Trần Tố Quyên vốn nên đi làm lại về nhà, cùng theo đó là Mạc Vĩ Tân, tôi mới mở cửa còn chưa nói câu nào đã nghe được vài tiếng động rất kì lạ. Bước ra ngoài vài bước, phát hiện hai người dưới nhà đang gấp gáp vồ vập vào nhau, bọn họ mới thật kích động làm sao. Tôi nghe thấy mẹ mình nói qua tiếng thở dốc “Vĩ Tân em rất muốn anh, con trai chúng ta cuối cùng đã yên bình được 18 tuổi rồi, anh có vui không?” Mạc Vĩ Tân đang nâng đầu bà ta, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước chảy ra từ khóe mắt “Cảm ơn, anh rất vui!” Đột nhiên tôi nhớ ra mấy hôm trước tôi bảo với mẹ là tuần này sẽ đưa Mạc Tùy đến thư viện, bọn họ không biết kế hoạch này đã hủy, cho nên mới tới đây yêu đương vụng trộm, chẳng ngờ lại bị tôi bắt gặp. Tôi không biết đây là bất hạnh cho họ hay cho tôi. Tôi thận trọng lùi về phòng, buổi chiều ấm áp đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Sau đó tôi thử giữ khoảng cách với Mạc Tùy, cô ấy là em gái tôi, là em gái ruột của tôi, những suy nghĩ vô nhân tính này sau buổi chiều hôm nay chỉ có thể mục nát trong lòng mà thôi. Mạc Tùy vô tội, cô ấy tưởng rằng buổi sinh nhật ấy làm tôi giận, khép nép dỗ dành, đến khi cô ấy nhận ra dù làm thế nào cũng không thể làm tôi nguôi giận, cô ấy khóc rất tủi thân. Cô ấy lau nước mắt, nói “Trần Lương Sinh anh xấu xa, em tốt với anh như thế anh còn không để ý đến em, anh là đồ xấu xa!” Đúng vậy, tôi xấu xa, tôi thích em gái mình, sao tôi có thể thối nát như vậy. Tôi ít khi thấy cô ấy khóc, nên nước mắt của cô ấy với tôi rất có tác dụng. Phải thương cô ấy như thế nào, mới giống như một anh trai? Ôm cơ thể bé nhỏ ấy vào lòng, vỗ về hôn lên tóc cô ấy, “Đừng khóc, anh quan tâm em, anh tốt với em mà, ngoan!” Về sau, cuộc sống tiếp diễn, Trần Tố Quyên và Mạc Vĩ Tân tiếp tục quan hệ của họ. Mạc Tùy là một cô bé nhạy cảm, dần dần cô ấy giảm bớt đến nhà tôi. Điều này tôi đã dự liệu được từ sớm, nhưng khi nó thực sự xảy ra, tôi vẫn không thể thích ứng được, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô ấy bắt đầu gọi bằng cả họ cả tên, cũng không còn ăn vạ leo lên lưng tôi, nói với giọng mềm yếu “Anh ơi em mệt, anh cõng em.” Mẹ cô ấy rất đẹp, tôi chỉ mới gặp hai ba lần, vì người phụ nữ xinh đẹp ấy rất ít ra khỏi nhà, cũng rất ít giao lưu với người ngoài, tôi không ngờ người phụ nữ ấy sẽ chết, hơn nữa còn chết vì trầm cảm, càng không ngờ tới cái chết của bà làm tôi hoàn toàn mất đi Mạc Tùy. Thiếu nữ trong sáng ấy, đã không thể quay lại được nữa. Mạc Tùy bắt đầu không về nhà, thỉnh thoảng trên đường gặp nhau cô ấy cũng chỉ liếc nhìn tôi, cũng không thèm gọi tên. Mỗi lần gặp ánh mắt lạnh lẽo của cô ấy, tôi lại thấy khó chịu rất lâu. Tôi bắt đầu học uống rượu. Khi đêm khuya thanh vắng, tôi uống rượu thay nước. Trước kia tôi không hiểu sao nhiều người thích thứ này thế, nhưng bấy giờ tôi đã hiểu. Lần đầu tiên Trần Tố Quyên nhìn thấy, bà ta rất đau lòng, “Lương Sinh, con biết uống rượu từ khi nào vậy?” Dưới ánh đèn tôi nhìn thấy khóe mắt bà có nếp nhăn rất rõ ràng, trên khuôn mặt vừa bất ngờ vừa giận dữ, có lẽ là vì cồn thúc đẩy, tôi không trả lời bà ta, ngược lại bảo “Bà và bố tôi thì là gì? Người đàn ông chết bệnh tật làm bố tôi ba năm đó là cái gì? Vì sao bố tôi lại là Mạc Vĩ Tân? Ai không được sao lại là ông ta?” “Thôi quên đi, tôi cũng chẳng có tư cách trách bà, bà cho tôi ăn học, đàn bà một thân một mình chẳng phải dễ dàng, tuy rằng có Mạc Vĩ Tân hỗ trợ. Nhưng dù tôi hận bà đến đâu thì vẫn là con trai bà, tôi nghĩ không phải khó khăn, tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi có một điều kiện, chỉ một điều kiện thôi!” Ngọn đèn trên đỉnh đong đưa chói lòa mắt tôi, Trần Tố Quyên ôm mặt khóc rống, tôi cởi xuống chiếc vòng tay Mạc Tùy từng lấy tiền mừng tuổi mua cho tôi làm quà sinh nhật, “Việc này đừng để Mạc Tùy biết, vĩnh viễn đừng làm cho cô ấy biết tôi là anh trai cô ấy!” …………………. Như vậy Trọn đời chính thức kết thúc, Cảm ơn mọi người đã quan tâm trong khoảng thời gian rất dài vừa qua. Funfact là bọn tớ đã nghĩ sẽ xong trong 6 tháng và như các bạn thấy đó = mèo mỡ vẫn hoạt động rất tích cực còn tớ sẽ tiếp tục làm điền văn tốc độ 1 tháng 1 chương = đùa thôi Phần comment thuộc về các bạn, mọi nhu cầu chửi bới giãi bày, thanh minh giải thích cho ông bố và mụ mẹ kế kia, mời. Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 19 – Anh cô tới tìm cô này! Mạc Tùy nhìn thấy Trần Lương Sinh lúc đã gần tan làm. Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây, khoác áo khoác đen, vô cùng phong lưu phóng khoáng. Nhân viên bảo vệ dắt anh ta đến trước mặt Mạc Tùy, cười nói “Tiểu Mạc, anh cô đến tìm cô này!” Mạc Tùy đặt khăn lau điện thoại xuống, đứng lên, “A, phải rồi! Hiếm khi anh mới tới khu này mà!” Trần Lương Sinh nhàn nhạt liếc cô, nói với người dẫn mình tới “Làm phiền anh rồi.” “Không sao đâu.” Anh bảo vệ ngờ nghệch lắc đầu, “Tôi đi trước đây.” Chờ người đó đi xa, Trần Lương Sinh mới từ từ nhìn sang đống lộn xộn bẩn thỉu bên chân Mạc Tùy, “Công việc thế này mà em thấy rất thoải mái sao?” Mạc Tùy xoăn xuýt mấy ngón tay dính bẩn của mình, “Em thích thế.” Trần Lương Sinh nhìn cô cúi đầu như thể để tùy anh ta muốn mắng muốn đánh thế nào cũng được liền cảm thấy bất lực, lắc đầu, bước lại gần, “Bị thương ở chân mà sao không nói với anh?” “Nói cũng chẳng để làm gì.” Cô nhỏ giọng lầm bầm. “Sao em biết được nói cũng không để làm gì?” “Anh đâu phải bác sĩ.” Trần Lương Sinh trừng mắt, “Ít ra anh còn có thể lái xe đưa em đi viện! Còn hơn là một mình em đi!” Mạc Tùy há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào. “Muốn nói gì thì nói đi!” Cô lắc đầu, “Không, em nói gì được chứ.” Vốn định nói cho anh ta biết mình không đi một mình, nhưng nếu lôi chuyện này ra thế nào cũng sẽ cãi nhau, cô không rảnh. Anh ta giơ tay gõ gõ Mạc Tùy, ra lệnh “Ngồi xuống anh xem chân em thế nào.” Mạc Tùy không nghe, “Đông người qua lại trông chẳng ra làm sao cả.” “Em còn biết xấu hổ cơ à!” Trần Lương Sinh trừng mắt lườm cô, rồi nói tiếp “Ngồi xuống đi, anh che cho.” Mạc Tùy bị anh ta đẩy xuống ngồi lên băng ghế, cô nhìn anh ta ngồi xổm xuống trước mặt mình, trên gương mặt quá quen thuộc ẩn khuất lo lắng. “Muốn xem chân em thế, không sợ chân thối quá chết ngất luôn à?” Trần Lương Sinh cười liếc nhìn cô, “Anh còn từng bị em nhét tất vào mồm rồi đấy, có gì phải sợ?” Vụ này là do Mạc Tùy có việc tìm anh ta, kết quả hôm trước Trần Lương Sinh thức khuya quá, gọi thế nào cũng không dậy. Cũng tại hồi đấy còn bé, làm gì cũng không nghĩ, cô cởi luôn cái tất đang đi nhét vào miệng anh ta. Nghe nói cả ngày hôm đó đến cả ăn Trần Lương Sinh cũng nếm ra được mùi chân. Chân Mạc Tùy đã tháo băng, có điều vẫn phải kiêng nước, hàng ngày chỉ có thể lau mấy lần bằng khăn, trên ngón chân đau vẫn còn vết nước thuốc rất rõ ràng. Ngón chân không có móng lại còn bôi thuốc loang lổ nhìn khá đáng sợ. Trần Lương Sinh nhíu chặt lộng mày, ngón tay xoa nhè nhẹ trên chỗ bị thương, Mạc Tùy giật nảy lên, “Này, bẩn đấy!” Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, không nói một câu nào, đột nhiên giơ tay tóm tai cô. Mạc Tùy tránh trái tránh phải, “Vừa mới sờ vào chân xong, a, đừng đụng vào em!” Trần Lương Sinh cố tình sờ mấy cái rồi mới thôi, sau đó giúp cô đi tất. Mạc Tùy rụt chân lại, “Để tự em làm.” “Đừng nhúc nhích.” Trần Lương Sinh đẩy tay cô ra, “Hồi bé em đi vệ sinh còn để anh chùi cho đấy, giờ còn tránh cái gì!” Mạc Tùy đơ ra, lúng túng nhìn anh ta, “Cứ lôi chuyện ngày xưa ra là sao.” “Sao không được? Tết năm nào người lớn cũng thích kể lại chuyện này còn gì?” Mạc Tùy bĩu môi không thèm nói nữa. Thu dọn xong thì cũng tan làm, Mạc Tùy bàn giao công việc xong liền đi rút tiền. Trần Lương Sinh vẫn đang đi theo, giờ Mạc Tùy cũng đành mang anh ta đi ăn cùng thôi, còn cố tình chọn đi cửa chính. Lên xe rồi, cô nhắn tin cho Tùy Kỳ bảo anh tự về. Tin nhắn vừa gửi được một giây, anh đã gọi điện thoại tới. “Cô đi đâu?” Mạc Tùy quay đầu liếc Trần Lương Sinh, Trần Lương Sinh tỏ mặt rất bình tĩnh cài dây an toàn, “À, tôi với mấy người bạn đi ăn, anh ăn trước đi.” Lúc đó Trần Lương Sinh quay sang cài dây an toàn cho Mạc Tùy, cô ngửa người ra sau. “Ăn xong rồi cô về chứ?” “Ừ, ăn xong tôi sẽ về.” “Dây này hơi chật, em dịch sang bên kia một chút.” Trần Lương Sinh đột nhiên nói. Tùy Kỳ lập tức yên lặng, chỉ còn tiếng gió thổi truyền qua điện thoại. Ngày nào anh cũng đứng chờ Mạc Tùy ở nhà để xe, mà cái ngõ đó gió rất lớn. Mạc Tùy nhíu mày nhìn Trần Lương Sinh, dịch người sang một bên, “Tôi cúp đây, anh tự về đi nhé.” “Chờ một chút,” Giọng anh buồn buồn, “Ai ở cạnh cô vậy?” “Bạn tôi.” “Bạn nào?” “Chậc, anh quan tâm mấy chuyện này từ bao giờ thế?” Mạc Tùy bị anh hỏi cũng khó chịu, “Cúp đây!” Trần Lương Sinh nhìn cô cúp điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, “Không phải nói là người thuê chung thôi à? Sao nói chuyện nghe như người yêu vậy?” “Thân nhau thì nói thế, không được chắc?” Mạc Tùy nhướn mày, nghĩ một chút, lại nói “Không phải anh nói người yêu mới được ở chung à? Em đang cân nhắc việc thành người yêu với Tùy Kỳ đây.” Trần Lương Sinh bắt đầu nổ máy, anh ta hiểu Mạc Tùy, cô là điển hình cho kiểu người cố chấp không chịu làm theo lời người khác. Người ta bảo cô đi hướng tây, cô sẽ nhất quyết đi hướng đông. Nếu muốn chống lại người như thế, chỉ có thể dùng cái đầu. Biết sao được, ngoại trừ bốc đồng ra, chỉ số thông minh của cô là bằng không, quá ngốc! Lúc đầu tại anh tức giận quá mới quên mất. “Em muốn hẹn hò không phải là không được, nếu em thích cậu ta thì dẫn cậu ta về gặp chú Mạc đi. Em cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc có bạn trai rồi.” Anh ta vừa quay vô lăng, vừa làm như tùy ý nói. Mặt Mạc Tùy biến sắc, căm tức trừng anh ta, rồi quay ngoắt đi nhìn đường ngoài cửa xe. Vừa khéo lúc này là giờ tan tầm cao điểm nên người đi siêu thị cũng đông vô cùng. Họ ra đến cửa liền bị các xe khác chặn mất, chỉ đành chờ. Mạc Tùy nhìn cửa ra vào cho nhân viên lục tục có người lên xe đi ra, không lâu sau, Tùy Kỳ cũng ra. Anh không lên xe đi, mà dắt, đầu cúi gằm, mặt không cảm xúc. Đúng vậy, Tùy Kỳ đang rất không vui. Bạn của Mạc Tùy anh chỉ biết hai người là Phạm Tư Nhiễm và Tư Phàm, nhưng giọng nói lúc nãy rõ ràng không phải của hai người mà anh quen. Đó là ai? Mạc Tùy hình như rất thân với anh ta. Điều này làm anh rất khó chịu. Trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện Mạc Tùy quen biết rộng đến mức nào, còn có bao nhiêu người mà anh không biết. Còn bây giờ anh có muốn mong muốn đến điên cuồng phải thăm dò điều đó. Mạc Tùy còn quá nhiều thứ anh không biết làm anh cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Anh ghét cảm giác này. Trần Lương Sinh chú ý tới tầm mắt của cô, cũng quay đầu nhìn. Đó là một chàng trai đẹp đến mức chỉ một lần nhìn thấy cũng không thể nào quên được. Anh ta mím môi nhìn Mạc Tùy vẫn thất thần, không nhịn được híp mắt lại. Không khí lúc hai người ăn rất nhẹ nhàng, tốt hơn rất nhiều so với Mạc Tùy tưởng, như thể những xích mích trước đó hoàn toàn không tồn tại. Thật ra, có một số việc thực sự không nên nghiêm túc quá, điều này làm cô thấy rất thoải mái. Mạc Tùy cắn một miếng lên bánh bao nhân canh, hút sạch canh ở trong, rồi dìm cả vỏ bánh vào trong bát dấm cho bên trong đầy dấm rồi mới bỏ vào miệng. Đầu lưỡi bị kích thích mạnh mẽ, cô thoải mái nheo mắt lại. “Thói quen này phải sửa, ăn thế này dạ dày chịu sao nổi.” Trần Lương Sinh ngồi đối diện lành lạnh nói. Cô bất mãn nhìn lại, “Câu này anh nói bao nhiêu năm rồi đã thấy chán chưa?” “Em sửa thì anh sẽ không nói nữa!” Anh ta nhấp một ngụm đồ uống, nhướn mày, “Em đã sửa chưa?” “Không sửa đấy, cách ăn như thế cũng là tuyệt kỹ của em đó, không phải ai cũng làm được đâu.” Vừa nói vừa bỏ một miếng khác vào miệng. Trần Lương Sinh buồn cười, “Em còn làm như đáng tự hào lắm.” Mạc Tùy hừ một tiếng, rồi chuyển chủ đề, “Được rồi, làm sao anh biết em làm ở cửa hàng đó?” Cô chưa từng nói với anh ta, anh ta cũng không hề nhắc đến, không lý nào anh ta lại biết được cả. _____________________ cắt chỗ này cứ kì kì?

trọn đời em nuôi anh