truyen yeu khong loi thoat

Mùa xuân tới rồi, vạn vật như sống lại, Đại thảo nguyên Tinh Linh lại nghênh đón một mùa giao phối mới. Dương quang sáng lạn chiếu xuống thảo nguyên xanh biếc, cỏ xanh phản xạ ra một tầng kim sắc nhàn nhạt. Trung bình: 10 (2 votes) Yêu không lối thoát - Full - Lam Bạch Sắc. Yêu không lối thoát - Chương 01 - Phần 1. Yêu không lối thoát - Chương 01 - Phần 2. Yêu không lối thoát - Chương 01 - Phần 3. Yêu không lối thoát - Chương 01 - Phần 4. Yêu không lối thoát - Chương 02 - Phần 1. Yêu không lối thoát - Chương 02 - Phần 2. Yêu không lối thoát (Nửa Hoan Nửa Ái) Thấy Viêm Lương không từ chối, Tưởng Úc Nam lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, cầm tay Viêm Lương, nhẹ nhàng đeo nhẫn cho cô. Viêm Lương giật mình hoảng loạn, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đang từ từ được đeo vào ngón tay mình. Cô đột Chương 31. Cao Ca ngủ một giấc thật lâu. Hình như mơ rất nhiều chuyện, lại hình như tỉnh rất nhiều lần. Hình như trở lại thời điểm bữa cơm chia tay lúc tốt nghiệp bảy năm trước, cô đã chuẩn bị tiến về phía Chu Thiên Vũ dâng trà nhận thua, không ngờ Tả Thừa nghiêu Truyện Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát của Lam Bạch Sắc Tác phẩm đầu tiên là Nối Tiếp Sai Lầm. Lam Bạch Sắc viết thể loại đấu đá thương trường rất hay. Thể loại này thường rất nản vì cứ xào đi xào lại mấy màn lừa người, thu mua cổ phần, cổ phiếu rớt rồi lại tăng giá, Mon Ex Est Sur Un Site De Rencontre. Lúc Tả Thừa Nghiêu về đến nhà, Cao Ca vẫn chưa đi phòng ngủ đèn sáng, cửa khép nhìn qua khe cửa, ánh sáng bị hắt ra ngoài, trong lòng có chút ấm áp. Có một người con gái ở nơi đó đợi anh, không quan tâm giữa hai người có bao nhiêu yêu hận, vào giờ phút này, giữa đêm đông lạnh lẽo, vẫn có người nào đó sưởi ấm, làm tan đi cái giá anh cũng không đi vào phòng ngủ ngay. Trong tay anh vẫn cầm một hộp giữ ấm, hiếm khi có chút do dự đứng ở phòng hộp giữ ấm dĩ nhiên là “món quà” mà Tạ Tề nói. Sau khi Tả Thừa Nghiêu lên xe mới phát hiện Tạ Tề để lại một hộp bánh bao cua mà Tạ Tề đặc biệt chuẩn bị dùng máy bay mang về cho Lâm Mạc. Không cần giải thích, Tả Thừa Nghiêu vẫn phái người âm thầm theo Cao Ca. Tạ Tề biết, Tả Thừa Nghiêu đương nhiên cũng biết, buổi tối trong phòng ăn Cao Ca chưa động đến chút điểm tâm nào. Tạ Tề cam lòng bỏ đi những thứ yêu thích mà cho Tả Thừa Nghiêu một hộp, thâm ý trong đó không nói cũng ta mong muốn Tả Thừa Nghiêu có thể dành được niềm vui của Cao tiếc, Tả Thừa Nghiêu cầm hộp thức ăn mà giống như cầm một củ khoai lang nóng vậy, từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa nghĩ ra có nên đưa cho Cao Ca hay không, với lại lấy giọng điệu và biểu cảm nào để đưa cho cô. Anh rất không muốn để một người phụ nữ như vậy làm nhiễu loạn tâm trí của cùng, anh phiền não bỏ đi vào nhà bếp, đem hộp đựng đồ ăn nhét vào trong tủ tệ với cô, là thói quen hợp lý. Đối tốt với cô, là phải nỗ lực khắc phục những chướng cửa tủ lạnh lại, dường như anh rất nhẹ nhõm, lại giống như vô cùng mất Thừa Nghiêu trở lại phòng ngủ, Cao Ca đang nằm nửa người trên giường xem máy tính. Cô đeo tai nghe cười ngây ngô. Trong nháy mắt Tả Thừa Nghiêu có chút kích động, muốn qua dật tai nghe của cô xuống, đoạt lấy máy tính của cô, xem rốt cuộc cô nhìn cái gì mà vui vẻ vậy. Dường như cô luôn dễ dàng tìm thấy niềm vui trong những trò chơi nhàm chán, ngớ ngẩn đó. Cô còn cười với cái máy tính, máy ipad nhiều hơn cả với Ca ý thức được Tả Thừa Nghiêu đã trở về, cô tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu liếc anh một là một đôi tình nhân bình thường khác, có lẽ lúc này cô chí ít sẽ nói một câu đơn giản “Anh đã về rồi”, mà anh có lẽ sẽ nói “Ừm, em yêu, em đợi lâu rồi”. Đáng tiếc, từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ người không nói gì, Tả Thừa Nghiêu cởi áo khoác, tiện tay treo lên, chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa Ca cũng tắt màn hình, gấp máy tính lại. Tả Thừa Nghiêu quay lại, cô sẽ phải ngủ chung với anh. Cô cũng không có gan làm ảnh hưởng đến anh nghỉ cất máy tính, cô đi qua giá áo, khóe mắt nhìn thấy trong túi áo khoác của Tả Thừa Nghiêu lộ ra hơn nửa tờ giấy, sắp rơi ra ngoài. Cao Ca thuận tay muốn bỏ lại giúp anh, nhưng lại không cẩn thận nhìn thấy chữ trên khăn giấy Tiếng Anh “Louise.”Louise, đấy không phải là tên tiếng anh của Cao Lạc Thi hay sao?Cao Ca thoáng đứng lại, cô vội rút tờ khăn giấy kia ra, trên mặt khăn giấy có viết hai hàng tiếng anhThank you for khăn giấy vẫn in logo của khách sạn Tứ Quý, người viết có vẻ vội vàng dùng khắn giấy của khách sạn Tứ Quý Ca nhớ tới buổi tối ở trong thang máy Cao Lạc Thi có nói với cô. Cô vốn dĩ không tin. Lúc cô ở nhà hàng dưới lầu thì Tả Thừa Nghiêu vẫn ở trong đại sảnh, sau khi cô lên thì anh vẫn ở đó. Cô không cho rằng anh ta sẽ đói khát đến mức lúc cô ăn bữa cơm ngắn phải lén lút chạy xuống lầu tình tứ với Cao Lạc thể Tả Thừa Nghiêu đối với cô không tốt, nhưng cô cũng chưa nhìn thấy anh đối xử tốt với người phụ nữ khác, đương nhiên, cô có chút buồn bã nghĩ, ngoại trừ Mạnh vì sao Cao Lạc Thi lại viết cho Tả Thừa Nghiêu “Tối nay cảm ơn anh.”Tả Thừa Nghiêu thật sự là người như vậy sao? Hay là anh đã chán chơi đùa cô, muốn dùng “em gái” cô đến làm nhục cô?Cao Ca đứng ngẩn ngơ tại chỗ, cô chẳng biết phải nên phản ứng gì. Xấu hổ, phẫn nộ, tức giận hay là ghen?Cho đến khi có tiếng Tả Thừa Nghiêu rửa mặt xong đẩy cửa đi ra, cô mới hốt hoảng bỏ lại khăn giấy vào trong túi áo. Giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, hoặc nhìn thấy thứ gì cũng chả quan là lúc hoảng loạn, động tác của cô vẫn chưa đủ nhanh, Tả Thừa Nghiêu vẫn nhìn Ca giả bộ trấn định tiếp tục cất máy Thừa Nghiêu đi tới túi áo lôi tờ khăn giấy kia ra xem. Trên mặt anh không nhìn ra là vui vẻ hay tức giận?Cao Ca giải thích. “Xin lỗi, tôi không có ý nhìn lén, là nó sắp rơi ra, tôi muốn bỏ lại giúp anh.”Tả Thừa Nghiêu không có hứng thú với lời giải thích của cô, anh chỉ hỏi “Em không có gì muốn hỏi tôi sao?”“Không có.” Vô số vấn đề ùa vào đầu, cuối cùng lại chỉ nói ra hai chữ, giả vờ đang thờ ơ. Lẽ nào cô còn muốn biểu hiện rằng cô đang quan tâm, đố kị sao? Đưa càng nhiều dao găm cho anh, để anh càng có vũ khí làm tổn thương Thừa Nghiêu tiến đến gần Cao Ca, anh nói “Louise là tên tiếng anh của Cao Lạc Thi.”“Tôi biết.”“Tối nay cô ta tới tìm tôi, muốn leo lên giường của tôi.” Anh nói một câu, bước càng gần hơn.“Đây là việc của hai người, không liên quan gì đến tôi.”“Thành thật mà nói, cô ta không đẹp như em, nhưng lại trẻ tuổi nhiệt tình hơn em.” Anh đã đứng rất gần cô, giống như một bức tường vô hình đang tiến đến bức Ca cảm thấy bản thân không có sức mạnh công kích như con cá nóc, chỉ có thể cố gồng lên, giả bộ làm ra dáng vẻ rất lợi hại, hi vọng có thể hù dọa được đối tiếp tục lạnh lùng nói “Anh Tả, anh không cần nói cho tôi. Tôi chỉ là đồ chơi, bạn tình, đối tượng phát tiết. Tôi không có tư cách, cũng không có hứng thú tìm hiểu những đối tượng bạn tình khác của anh.”“Em không ghen sao? Cao Ca, thừa nhận đi, em đang ghen tỵ.” Anh đã ép cô vào góc tường.“Vì sao anh vẫn không tin lời tôi nói? Năm đó, rất nhiều lần tôi nói cho anh biết tôi thích anh, anh chỉ nghĩ tôi đùa giỡn. Bây giờ tôi nói cho anh biết tôi đã không còn hứng thú với anh, anh lại không quan tâm.”“Bởi vì…” tay anh xoa gò má cô, lướt qua bờ môi cô, dùng ngón tay vẽ môi cô. “Nơi này, cho tới bây giờ cũng chỉ là miệng nói một đằng, nghĩ một nẻo…”Anh chưa dứt lời, cũng không cần nói xong, đã hôn lên môi Ca muốn cố gắng đẩy anh ra, bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc tối nay anh ta mới hôn Cao Lạc Thi, cô đã cảm thấy buồn Tả Thừa Nghiêu không cho cô có cơ hội kháng cự, anh ôm cô vào trong Ca dùng tay chống đỡ trước ngực anh, muốn tạo khoảng cách giữa hai người. Tuy rằng cô biết rõ chỉ có phí công, nếu Tả Thừa nghiêu muốn ép buộc cô, cô không thể phản kháng, trước sau đều ngoài dự liệu của cô chính là, anh không hề tức giận ép buộc cô, trái lại rất kiên nhẫn mê hoặc cô. Anh biết chỗ nào của cô là mẫn cảm nhất, trêu trọc nơi riêng tư của đang dùng chính mình làm mồi vậy, những giãy giụa phản kháng của cô đều dần dần giống như rơi vào cái hố đen không đáy, bị dẫn dụ. Có thể lẩn trốn, chỉ là tay của anh, môi của anh, nhiệt tình của anh. Nhưng có thể lưu lại trên da dẻ và cơ thể của cô lại là cảm xúc của ai nói nhu tình như nước. Lúc này anh giống như biến thành một dòng nước ấm, dịu dàng bao vây lấy cô, một làn sóng lại nhẹ nhàng vỗ vào cô, cho đến khi cô dần dần rơi vào tay giặc, hòa tan, cùng anh hợp thành một thể, cho đến khi toàn bộ những ngày mưa nhỏ đang hợp vào trở thành một ngày mưa lớn…***Khi tất cả những bão tố qua đi, Cao Ca đưa lưng về phía Tả Thừa Nghiêu làm như đang Thừa Nghiêu ngồi trong bóng tối chậm chạp chưa đi vào giấc tối, Cao Lạc Thi không phải tìm anh mà là tìm Tạ Tề. Anh biết rõ chiếc khăn giấy kia là “Món quà” ấu trĩ của Tạ Tề. Anh ta không nên “bị mắc bẫy”, hẳn là nên cười trừ. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của Cao Ca, anh không nhịn được mà nói ra những lời đó, chính là muốn trêu trọc cô, ép cô nói ra những lời quan tâm đến mình. Trước tiên là ý muốn đùa giỡn, sau đó nghiêm túc. Thậm chí không tiếc công quyến rũ phải cô đã từng yêu anh như vậy sao? Không phải cô đã từng quấn quýt lấy anh hay sao? Cô đã từng vì anh mà điên cuồng làm ra nhiều chuyện như vậy? Cho dù là bây giờ, ở trên giường cô cũng trầm luân theo anh không phải sao?Anh chỉ muốn chứng minh điểm này, cô vẫn sẽ vì anh mà điên mà kết quả là, anh lại phát hiện, chính mình càng điên cuồng vẫn tự hào về lý trí của mình? Những lời thề son sắt với Mạnh Dao thì sao đây? Tả Thừa Nghiêu sẽ làm Cao Ca tan cửa nát nhà, hai bàn tay còn nghi ngờ, đêm nay anh khác thường, là bởi vì anh uống rượu, hay là vì Tạ Tề, hay là, sau nhiều năm gặp Cao Ca anh đã sớm trở nên khác biết qua bao lâu, cuối cùng anh vẫn nghe thấy chính mình nhẹ giọng nói. “Tờ giấy kia không phải là cho tôi, buổi tối Cao Lạc Thi cũng không có tìm tôi.”Anh không biết tại sao mình lại muốn giải thích với một người có lẽ đã không còn yêu anh. Hơn nữa bây giờ người con gái kia đã ngủ, có lẽ cũng không thể nghe được lời giải thích của anh nhìn thấy sống lưng trần truồng của Cao Ca rõ ràng giật mình, cô nghe thấy nhẹ giọng đáp lại “Tôi biết rồi.” Tác giả Thể loại Truyện Ngược, Ngôn TìnhNguồn Green House NovelsTrạng thái FullSố chương 75Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Hiện đại, tình yêu đau đớnTả Thừa Nghiêu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải lòng một cô gái luôn theo đuổi và tìm cách chiếm giữ năm qua, không một lần anh cảm thấy rung động, nhưng ngày đó, khi anh nhận ra rằng anh yêu mà mình đã ghét bấy lâu, tình yêu đó trở thành nỗi đau không thể chấp nhận được trong lòng anh."Tôi sẽ tha cho em ư? Dựa vào đâu?" Tả Thừa Nghiêu hỏi."Có lẽ vì tôi đã trả giá đắt, rồi," Cao Ca tự giải thích. "Mẹ tôi đã mất, ba không cần tôi. Tôi đã mất danh dự từ bảy năm trước. Tôi đã chịu đủ tội lỗi rồi. Bây giờ, tôi chỉ muốn giữ tính mạng của con tôi, của con chúng ta. Đủ rồi, phải không?" Cùng đọc truyện Yêu Không Lối Thoát của tác giả Tọa Nhất Ức tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Hiện đại, ngược luyếnVăn ánTả Thừa Nghiêu chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ yêu một cô gái luôn đeo bám lấy mình không năm trước không, bảy năm sau cũng một ngày kia, khi anh phát hiện mình đã yêu người mà mình ghét nhất thì tình yêu này chính là tử huyệt của anh.***Tả Thừa Nghiêu Dựa vào đâu mà em cảm thấy tôi sẽ tha cho em?Cao Ca Tôi biết tôi nợ anh, nợ Mạnh Dao, nhưng tôi cũng đã phải trả giá đắt rồi. Mẹ tôi đã mất, ba không cần tôi, danh dự của tôi bị hủy hoại từ bảy năm trước. Nếu như thế vẫn chưa đủ, vậy thì tính thêm một mạng người nữa. Tính mạng của con tôi, của con chúng ta, thế đã đủ chưa? Đọc Truyện Tổng Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Full ngôn tình hay. ********* Đường Hoa Nguyệt ở trong phòng đang sốt ruột chờ đợi, cho rằng chỉ cần Hoắc Anh Tuấn đi điều tra thì nhất định có thể điều tra rõ được chân tướng. Nói không chừng, mối quan hệ giữa bọn họ còn có thể dịu đi một chút. Nhưng mà một lòng tràn đầy chờ đợi, kết quả người mà Đường Hoa Nguyệt đợi đến được không phải Hoắc Anh Tuấn mà lại là Từ Uyển Nhan. Đường Hoa Nguyệt khế mím môi "Sao lại là cô?” Hai tay Từ Uyển Nhan khoanh lại trước ngực, bước trên cô giày cao gót đi về phía cô, đắc ý mà mỉa mai nói. Lúc xế chiều, Tả Thừa Nghiêu đã có thể gắng gượng thuận lợi trên đường trượt cơ tối trở về phòng, Cao Ca có bị Tả Thừa Nghiêu – người chiều nay té ngã nhiều lần – “dạy dỗ” hay không, đóng cửa tắt đèn, chúng ta không thể biết họ làm gì. Chỉ biết sớm hôm sau hai người đó vẫn chưa dậy, phải đến gần trưa mới từ tốn gọi phục vụ. Về phấn có người hỏi nhân viên phục vụ có nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy hay không, anh ta nhất định sẽ bình tĩnh nói, nghỉ ngơi ở khách sạn mà, hai người cùng tắm trong bồn tắm, tình nhân mà, chúng tôi đã thấy nhiều cũng không có gì đáng kinh ngạc. Đương nhiên, cấp trên của anh ta nhất định sẽ nghiêm túc khiển trách câu trả lời của anh ta, khách sạn chúng ta đã có từ lâu, phục vụ chuyên nghiệp, từng tiếp đại anh A, B, C… nên nhất định sẽ giữ bí mật cho khách hàng, cậu hỏi cái gì cũng không thể trả người lại ở lưng chừng núi luyện tập một hai ngày, Tả Thừa Nghiêu biết, Cao ca không thích những sườn núi bằng phẳng, quyết định ngồi cáp treo lên trên núi tuyết vui Ca quay lại khách sạn nghiên cứu bản đồ cả buổi, cuối cùng chọn một đường trượt nhẹ nhàng ra, cô muốn chọn một đường khó khăn nhất, tại Tả Thừa Nghiêu khi dễ cô, khó khăn lắm mới có một việc cô biết mà anh không biết, cô rất muốn hùng hồn khi dễ lại. Đáng tiếc, lời vừa ra đến cửa miệng, lòng đã mềm nhũn ra, vẫn là chọn con đường đơn giản kia cho dù nói là đường trượt đơn giản nhất, Tả Thừa Nghiêu cũng phải đối phó khá vất vả, trên đường khó tránh khỏi bị ngã sấp mấy lần, bộ dáng ngã sấp có chút buồn cười, may mà Cao Ca nhịn lại, nhưng cũng không nhịn được lâu, đứng một bên cười phá lên. Trong cơn tức giận Tả Thừa Nghiêu vứt hết dụng cụ trượt tuyết.“Này, Tả Thừa Nghiêu, đừng nên nhỏ mọn như vậy có được không? Không phải chỉ cười anh một chút thôi sao? Vẫn tức giận không trượt à? Nơi này cách chân núi còn xa, chúng ta không thể đi bộ về được.” Cao Ca thấy thế vội vã thốt lên.“Tả, Tả Thừa Nghiêu, này, này, anh sẽ không giận thật chứ? Không…” Thế nhưng, cô càng nói càng cảm thấy không đúng, chỉ thấy Tả Thừa Nghiêu cởi dụng cụ trượt tuyết ra, đi về phía mình. Anh muốn làm gì? Cao Ca trân trân nhìn anh, trực giác muốn chạy trốn, muốn lui về phía tiếc, bình thường cô đã không đánh lại Tả Thừa Nghiêu, ăn mặc thế này, đi lại càng thêm cồng kềnh, vài bước, đã bị Tả Thừa Nghiêu tiến đến bên cạnh đẩy ngã xuống, hai người cuộn tròn trong mềm mại giống như chiếc chăn bông, lạnh lẽo lại nóng Ca lớn tiếng kêu “Tả Thừa Nghiêu, anh muốn làm cái…”Nhưng lời còn chưa nói ra đã bị bờ môi anh chặn lại, bởi vì cô mở miệng la lên nên thừa dịp tạo thành khe hở cho anh tấn công, đầu lưỡi anh thuận thế tiến vào, chiếm giữ toàn bộ lãnh thổ của hôn hay bởi vì bỗng nhiên ngã sấp xuống? Cao Ca chỉ cảm thấy một trận mê muội, cô không kịp nhắm mắt lại, trời cao trong xanh như vậy, chung quanh là núi tuyết mênh mông, không có ai, giống như toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ, mọi thứ đều bị dời như một thiếu nữ mười mấy tuổi mới biết yêu, anh như một thiếu niên lần đầu tiên vì một nữ sinh mà động lòng, bọn họ vui vẻ đùa giỡn, vô lo vô nghĩ, trong mắt chỉ có đối phương, trong sáng như tấm gương, ngay cả cái bóng của núi tuyết cũng chiếu rọi không ra, chỉ có đám mây trắng nhè nhẹ phác thảo ra những đường nét hiện diện của nhanh, bọn họ đã quên mất nụ hôn này bắt đầu thế nào. Tức giận, trừng phạt, ngã xuống… đều đã quên. Giống như những điều tự nhiên của trời đất, cứ nằm hôn trong tuyết. Nụ hôn của anh mềm mại hơn tuyết, nhưng lại kích thích hơn so với trượt từ trên cao xuống. Là hương vị của gió xẹt qua cơ thể cô, lại là ánh nắng ấm áp lướt trên gò má thuẫn ư? Một chút cũng vĩnh viễn không biết rằng, chỉ cần một nụ hôn cũng có thể làm rung động tâm hồn con người, cho đến khi bạn gặp được người vào, liếm láp, chỉ một mực tìm tòi đối phương. Dịu dàng lại vô cùng mãnh liệt…Cuối cùng, chờ cho nụ hôn nồng nhiệt này kết thúc, Cao Ca phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra sự ngu ngốc của bản thân. Cô có thể nhanh chóng trượt xuống để trốn khỏi phạm vi khống chế của anh mà. Một bước đi của anh dù nhanh đến mấy cũng không thể cản nổi tốc độ trượt của cô. Sao chính mình lại ngu ngốc luôn muốn lui về sau chứ? Lại dễ dàng đem mình dâng vào miệng anh như điều, xem ra hôn ở nơi này cũng không tệ lắm, không chạy được thì không chạy cả Tả Thừa Nghiêu nhỏ mọn cũng ghé vào tai cô thì thầm như một đứa trẻ “Nhìn bộ dạng em vừa ngã xuống còn xấu hơn tôi” Cô cũng lười biếng nở nụ cười không thèm quan tâm.***Hai người dùng dằng cùng trượt về khách sạn ở lưng chừng núi. Thời gian không còn sớm, nhưng lên núi chơi vốn là để giết thời gian, ai thèm quan tâm sớm hay muộn chạp ăn xong bữa tối, trên đường trở về phòng, Cao Ca thấy Tả Thừa Nghiêu đi bộ có hơi tập tễnh. Khả năng trượt tuyết là điều duy nhất cô có thể chiếm lợi thế hơn Tả Thừa Nghiêu, khó khăn lắm mới nắm được một cơ hội, cho nên không sợ chết tiến lên trêu chọc anh “Tả Thừa Nghiêu, hôm nay mệt muốn chết rồi chứ? Bước đi cũng khó khăn, tôi thấy anh đừng nên gắng gượng cậy mạnh nữa, hay là ngày mai ra trước cửa khách sạn trượt vài vòng là được rồi. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ chỉ dạy cho anh thật tốt.”Tả Thừa Nghiêu trợn mắt liếc cô. “Cao Ca, em đã từng nghe qua chuyện cười về con gấu và bác thợ săn chưa?”“Chưa hề, anh đừng hòng muốn nói lảng sang chuyện khác.” Cao Ca vẫn còn ngu ngốc tiếp tục trêu trọc Thừa Nghiêu không giống như đang tức giận, cũng không quản Cao Ca nói gì, dáng vẻ không nhanh không chậm như trước, như đang kể một câu chuyện “Ngày xưa có một bác thợ săn, ông ấy vào rừng săn săn thú, kết quả không cẩn thận lại bị một con gấu đuổi kịp. Con gấu này lại hỏi bác thợ săn Cho ngươi hai lựa chọn, nếu không muốn bị ta ăn sống, phải làm cái kia với ta.’ Tay thợ săn bất đắc dĩ, chỉ đành đáp ứng cái kia. Ngày hôm sau ông ta không phục lắm, quyết định đi tìm con gấu để trả thù, nhưng đáng tiếc thực lực kém xa, lần thứ hai ông ta bị gấu bắt được, con gấu lại để ông ta lựa chọn lần nữa, không có cách nào, muốn sống sót đành để con gấu làm chuyện đó. Ngày thứ ba ông ta càng nghĩ càng tức giận, lại đi tìm con gấu, chẳng may vẫn rơi vào tay con gấu. Ông ta cũng không đợi con gấu mở miệng, trực tiếp cởi quần áo chuẩn bị chịu nhục, nhưng lần này, con gấu không làm, nó nói Người này, ông không thấy phiền à? Rốt cuộc, ông đến đây vì cái kia hay là đến săn thú?’ Cao Ca, đây cũng chính là điều tôi muốn hỏi em.”Anh nói xong còn cố ý mập mờ dừng lại một chút, hết sức chân thành nhìn Cao Ca. “Giống như em, hết lần này tới lần khác khiêu khích tôi, thực sự, tôi cũng muốn biết, rốt cuộc em đến đây là để trượt tuyết, hay là muốn làm chuyện đó với tôi?”Nhất thời, từ đầu đến chân Cao Ca đều đỏ bừng, một ngụm máu mắc kẹt trong cổ họng, lên không được, xuống không xong. Cô giận dữ liếc nhìn Tả Thừa Nghiêu, cũng không thể hùng hồn nói lên lời nào để phản bác. Quả nhiên, ở cùng một chỗ với con người này, thì chẳng bao giờ tốt đẹp cùng, kháng nghị của cô cũng chỉ có thể là giận đùng đùng, không thèm đi chậm cùng Tả Thừa Nghiêu, một người chạy về phòng là… rốt cuộc, trở về phòng là để ngủ? Hay là làm cái kia đấy?Điều này, chỉ sợ là nên đi hỏi “con gấu” kia.***Thời gian vui vẻ dễ dàng qua đi, hôm nay cũng là ngày cuối cùng bọn đi trượt tuyết. Bởi vì hôm sau, lúc thức dậy, Cao Ca phát hiện ra mắt cá chân của Tả Thừa Nghiêu bị sưng to bị thương rồi.

truyen yeu khong loi thoat