nuông chiều em đến đau lòng
Danh tính cặp đôi '3 phần bất lực 7 phần nuông chiều' Anh bị nhốt trong cũi tìm cách lại gần "trả đũa" em trai cực gắt "Ủa tưởng đến gần để chơi, ngờ đâu lại đánh mình", em trai said. vui lòng liên hệ quản trị viên. Có lỗi phát sinh. Vui lòng thử lại sau.
Đừng buồn khi nắng chiều đã tắt, đừng ủy mị khi trời đổ cơn mưa, thời gian sẽ là liều thuốc cũng là người thầy để ta quên đi tất cả. Trên đời này chẳng ai không sống được khi thiếu vắng ai đó, có chăng chỉ là một vết sẹo nhói lòng mỗi lần bất chợt nhớ
Mà lòng người đang đau đáu tìm kiếm để nuông chiều bản thân, chữa lành vết thương tâm hồn từ trong nhịp sống guồng máy công nghiệp. Khói lam chiều bồng bềnh tựa như mây. Mùi kho quẹt nức lòng lữ khách lảng vảng chiều hôm.
Chuyện đau lòng anh em ruột dắt nhau vào tù Pháp luật 13/12/2014 16:21 (GMT+07:00) Chuyện đau lòng anh em ruột dắt nhau vào tù Người đời có câu "anh em như thể tay chân", cùng sinh ra và lớn lên trong một mái ấm gia đình, biết yêu thương, đùm bọc nhau trong cuộc sống để cha mẹ vui lòng.
Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình.Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận.Cô thật khờ!Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta
Mon Ex Est Sur Un Site De Rencontre. Thời Hạ mắc bệnh thận, cả hai quả thận đều bắt đầu suy kiệt. Bác sĩ khuyên cô đừng từ bỏ hy vọng, phải thả lỏng tâm tình, việc tâm tình tốt đối với bệnh tình rất quan trọng. Người bác sĩ phụ trách của cô rất tốt, nói rất uyển chuyển, nhưng Thời Hạ nghe được chính là hai ý, hoặc là đổi thận, hoặc là chết. Mà hiện tại không có nguồn - thận, cho nên Thời Hạ chỉ còn một con đường, chính là chết! Thật ra Thời Hạ rất muốn chết, bác sĩ phụ trách của cô nói rất đúng, người muốn tồn tại phải có hy vọng, nhưng con mẹ nó cô đã không có hy vọng, hy vọng ở nơi nào? Hy vọng sau khi chết đầu vào cái thai tốt sao? Lúc Thời Hạ nghĩ nên chết như thế nào mới có thể giữ lại một tia tôn nghiêm còn sót lại, cũng là lúc đang nằm hút thuốc ở tầng cao nhất của bệnh viện. Một trăm người bệnh nằm viện thì có một trăm người không cho phép hút thuốc, có vô số cặp mắt của bác sĩ và y tá nhìn chằm chằm cậu, nếu không muốn bị nhắc mãi đến chết, thì chỉ có thể tìm lối tắt. Mà tầng cao nhất của bệnh viện thì thành nơi dành cho câu lạc bộ nghiện thuốc lá, trong nhóm ông chú trung niên có hàm răng ố vàng, một cô gái trẻ còn xinh đẹp như Thời Hạ là người dành thời gian dài nhất ở chỗ này. Người mà, đều phải chết thôi, thế nhưng còn muốn chết có tôn nghiêm thì thật là nực cười. Thời Hạ núp ở một góc chắn gió, cô hăng hái hút một điếu thuốc, cảm thấy cứ như vậy mà chết đi đã là khá tốt, mấy năm nay cô hút thuốc rất nhiều, cũng may hàm răng không biến thành màu vàng, chờ tới khi tới tuổi như mấy ông chú trung niên kia, dù cho lớn lên khá xinh đẹp đi chăng nữa mà cả hàm răng đều vàng khè, cô cũng chịu không nổi. Gió của ngày hè oi bức mang theo hơi ẩm, Thời Hạ dùng ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc rồi thành thạo hít mây nhả khói, mái tóc ngang vai bay nhảy theo gió trong đêm tối, nếu lúc này có ai đó đi lên e là sẽ bị cô hù cho sợ chết khiếp. Cái bệnh viện đáng sợ gì chứ, e là phải tìm hiểu kỹ càng một chút về sự kỳ bí trên sân thượng rồi. Sau khi người nọ đẩy cửa sân thượng đi vào, Thời Hạ đang đổi sang một điếu thuốc khác, đang quẹt que diêm. Vào ban ngày, y tá đã tịch thu thuốc lá và bật lửa của cô, cô phải mượn ba điếu thuốc và một bao diêm từ người bạn hút thuốc nằm phòng bên cạnh rồi mới bò lên đây. Gió quá lớn, que diêm sáng một lúc rồi tắt ngúm, Thời Hạ lại quẹt thêm hai que, cứ lặp lại như thế, cho đến khi cửa sân thượng bị mở ra. Thời gian này sẽ có người hút thuốc chạy lên đây hút cho đỡ nghiện, Thời Hạ cũng không khác gì bọn họ, cô ngậm điếu thuốc ngẩng đầu nhìn qua đó. Trên sân thượng có treo một cái bóng đèn 50W, khá mờ mờ ảo ảo, ngay chỗ cửa ra vào, nói đúng hơn là ngay trên đỉnh đầu người kia. Thời Hạ ngơ ngẩn rất lâu, cho đến khi que diêm tắt đi, đốt tới đầu ngón tay đàn ông với nét mặt tang thương, vác theo một cái balo, cả người phong trần mệt mỏi. Nếu không phải cặp mắt kia, Thời Hạ đúng là nhận không ra người này chính là tên Thẩm Nhất Thành có gương mặt cao ngạo lại biết thả thính trong trí đêm khuya của ngày hè oi bức, đôi mắt của Thẩm Nhất Thành dường như sáng hơn cái bóng đèn 50W trên đỉnh đầu anh. Thẩm Nhất Thành đi lên trước ném cái balo xuống đất làm nổi lên một lớp bụi, Thời Hạ nhịn không được ho khan vài tiếng. Thẩm Nhất Thành ngồi xuống bên người cô, vươn tay rút điếu thuốc trong miệng cô nhét vào trong miệng mình, cũng không biết Thời Hạ đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng lại rút que diêm sáp lại gần. Thẩm Nhất Thành thuận theo tay cô hút hai cái, rũ mắt, ngậm thuốc lá, giọng nói trầm thấp không có bất cứ tình cảm gì, “Tôi đã ghép thử, thành công rồi, cắt thận cho cậu.” Sự chú ý của Thời Hạ có lúc tập trung có lúc không. Đã bao lâu không gặp nhau rồi? Thời Hạ cần phải suy nghĩ một chút. Nếu chỉ nghĩ thôi thì đúng là nghĩ được chính xác là ngày nào. Trí nhớ của cô từ khi nào trở nên tốt như vậy? Chín năm bảy tháng mười ngày Thời Hạ giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, hiện tại là 11 giờ 30 phút nửa đêm. Ngày anh đi là 10 giờ sáng, nói như vậy chính là chín năm bảy tháng mười ngày thêm 13 tiếng rồi. “Mấy năm nay đi đâu?” Không gặp nhau trong khoảng dài như vậy, có phải hẳn nên ôn lại chuyện cũ hay không? “Stromboli.” “À” Thời Hạ kéo dài giọng nói, chớp chớp mắt, “Đó là chỗ nào? Chưa từng nghe nói.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại “Cậu không cần quan tâm đó là chỗ nào.” Thẩm Nhất Thành hung hăng hút một hơi rồi nhả ra mấy vòng khói, “Vẫn nên quan tâm thận của cậu trước đi.” Thời Hạ nhún nhún vai, móc một điếu thuốc cuối cùng rồi ngậm vào miệng, nghiêng đầu kề sát Thẩm Nhất Thành, điếu thuốc của cô đụng trúng điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng. Sau lưng Thẩm Nhất Thành trở nên căng thẳng. Thời Hạ hút một hơi, chỗ hai điếu thuốc giao nhau lúc sáng lên lúc ảm đạm trong bóng đêm. Một hộp thuốc sáu xu kém chất lượng. Thời Hạ rít một cái, có vẻ khác với hương vị trước đó. Thẩm Nhất Thành cứ ngồi như vậy, tùy ý để cô tới gần lại rời xa, biểu tình không mấy mặn mà. Hơi thở phong trần mệt mỏi và mùi nước sát trùng ở bệnh viện hoàn mỹ hòa vào nhau. “Đi chỗ đó làm gì?” Không khí có chút nặng nề. Thời Hạ hút được một nửa điếu thuốc, cũng không chờ tới khi Thẩm Nhất Thành trả lời. Ngay khi Thời Hạ cho rằng anh sẽ không trả lời, Thẩm Nhất Thành mở miệng, “Xem núi lửa.” “A” Thời Hạ ngậm điếu thuốc nghẹn nửa ngày, “Anh hùng, thật dũng cảm!” Mí mắt của Thẩm Nhất Thành núp trong bóng đêm giật mạnh, thật đúng là sự dũng cảm phức tạp. Đèn neon nhấp nháy, Thời Hạ cho rằng việc mà bản thân đã quên đi lại nhớ lại tựa như nước chảy ào ra từ ngõ ngách nào đó trong não bộ, là bởi vì sự xuất hiện đột nhiên của người này. Thời Hạ luôn mang theo tâm thái bình thản chờ chết cũng bị loại cảm xúc này làm cho rất buồn phiền, thì ra có một số việc đúng là còn khó chịu hơn chết. Sự phiền muộn này, điếu thuốc không biết đã tắt từ lúc nào, que diêm cũng đã cháy hết từ lâu, Thời Hạ ném đi nửa điếu thuốc còn lại. Không có thuốc lá làm cho Thời Hạ thiếu mất chút cảm giác an toàn, móng tay cô nhẹ nhàng vẽ vời trên mặt đất, không có lời để nói thì tìm bừa lời nào đó để nói, “Nếu đã đi ngắm núi lửa, sao lại trở lại rồi?” Từ trước đến nay cô không hề nghĩ tới sẽ có một ngày ngồi nói chuyện phiếm bình thản như thế với Thẩm Nhất Thành, dường như giữa bọn họ không hề có những ân oán trước đó. “Bởi vì cậu sắp chết.” Thẩm Nhất Thành cười tự giễu, ngón trỏ gập lại búng điếu thuốc. “Cho nên, cậu về để tặng thận cho tôi?” Thời Hạ nhịn không được nở nụ cười, người này ngàn dặm vạn dặm gấp gáp trở về để tặng cô quả thận sao? Hơn nữa còn ghép thận thành công, chuyện này con mẹ nó đều là nghiệt duyên gì đây! Thẩm Nhất Thành không nói chuyện. Thời Hạ cười đứng lên, “Cậu đi đi.” Con người Thẩm Nhất Thành này, bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, chưa bao giờ cho phép người khác nợ cậu ta. Đây là một quả thận, thận đó, đồ vật quý giá nhất của đàn ông. Thời Hạ nhịn không được nhìn xuống nửa người dưới của anh, cặp chân dài này, vòng eo rắn chắc này, còn có bộ phận nào đó không thể nói ra giấu trong quần kia, chắc quả thận này nhất định không có cơ hội rảnh rỗi gì mấy năm nay rồi? Nếu cô lấy quả thận của anh thật, e là Thẩm Nhất Thành sẽ cắn chặt không tha. Quả thận này, cô không nợ được đâu. Nhưng Thời Hạ đã quên, rằng thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này muốn làm chuyện gì đó thì sẽ không ai có thể ngăn cản anh ta, anh ta muốn tặng thận của anh ta cho Thời Hạ, Thời Hạ không cần cũng phải cần!
Hôm thứ Bảy nghỉ theo thường lệ. Buổi sáng Thẩm Nhất Thành dậy sớm đi ra ban công thì phát hiện Thời Hạ cũng dậy sớm, cô đang dựa vào tường ngơ ngẩn. Lúc này chỉ mới 5 giờ sáng, Thời Hạ mặc đồ ngủ, dùng phương thức kẹp thuốc giữa hai ngón tay cầm một cây bút, một tay đặt trước ngực, hai mắt vô thần ngơ ngẩn nhìn hoa cỏ trên ban công. Trong lòng Thẩm Nhất Thành đột nhiên nhảy lên một cái, loại cảm giác này có chút quen thuộc. Thời Hạ tựa hồ nhận thấy tầm mắt, cô không khỏi ngước mắt nhìn thấy Thẩm Nhất Thành, theo bản năng đưa tay ra sau giấu đi. Giấu được một nửa, cô đang cẩm trong tay là bút mà không phải thuốc lá. Thẩm Nhất Thành mở cửa sổ ban công, dùng cằm ra hiệu Thời Hạ. Thời Hạ cũng mở cửa sổ, hai người cách hai mét bắt đầu nói chuyện với nhau. Thẩm Nhất Thành, “Sáng sớm tinh mơ, ngẩn người làm gì đó?” Thời Hạ dựa vào cửa sổ thượng do do dự dự, “Thẩm Nhất Thành, có lẽ em có việc muốn anh giúp.” * Thời Hạ nói với Thẩm Nhất Thành chuyện của Thời Lạc Văn, đó là lúc đang ăn sáng ở quán ăn. Mấy cái bánh bao, hai chén cháo gạo kê, còn có một đĩa dưa muối. Thời Hạ cắn một cái bánh bao nhân hẹ, sau đó yên lặng thả về. Thẩm Nhất Thành nhíu mày, “Em muốn ăn gì?” “Thịt…” Thẩm Nhất Thành, “… Lớn lên giống đống thịt vậy.” Thời Hạ, “……” Thời Hạ không phản bác Thẩm Nhất Thành mà cắn mỗi cái bánh bao một cái, cuối cùng thả tới trước mặt Thẩm Nhất Thành. Thẩm Nhất Thành nhìn bánh bao có hàng dấu răng nhỏ ở trước mặt, sau đó trầm mặc ăn vào. Bạn gái của mình, dù ra sao đi nữa cũng không thể nói một câu không tốt. “Thẩm Nhất Thành, rốt cuộc anh có giúp em hay không?” Thời Hạ thấy Thẩm Nhất Thành không đáp lại cô thì không khỏi hỏi một câu. Thẩm Nhất Thành ăn xong một cái bánh bao thì lên tiếng, “Chuyện công trình của ba em đồng ý giao cho ai thì giao cho ai, vì sao em không thích chú em?” Thời Hạ cắn bánh bao, đôi mắt hơi nhếch lên nhìn Thẩm Nhất Thành, tròng mắt chậm rãi xoay hai vòng, “… Bởi vì…” “Được, đừng nói nữa, anh giúp em.” Thẩm Nhất Thành cắt ngang lời cô. “A?” Thời Hạ bị cậu cắt ngang thì sửng sốt. Thẩm Nhất Thành cúi đầu khuấy cháo, giọng nói nhàn nhạt, “Anh tình nguyện em có chuyện giấu anh cũng không muốn em gạt anh.” Những lời này của Thẩm Nhất Thành như một cây kim rất nhỏ rất nhỏ, nhanh như bay chui vào trong lòng Thời Hạ, đau một chút sau đó không có cảm giác gì nữa, giống như chỉ thoáng tưởng tượng, vừa động tâm niệm, cây kim chôn trong lòng co rút đau đớn một chút. Loại cảm giác này từ mấy ngày trước đã bắt đầu đi theo Thời Hạ, không có nguyên do gì, chỉ ngẫu nhiên Thời Hạ vô ý nhìn Thẩm Nhất Thành sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng. Buồn đến mức cô có chút đau. Thời Hạ đã không muốn ăn, bầu không khí nặng nề vờn quanh giữa hai người như có như không. Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu nhìn Thời Hạ, đột nhiên cười cười với cô. Thẩm Nhất Thành vốn lớn lên cực điển trai, nụ cười này nét mặt tuấn tú, khóe miệng khóe mắt nhếch lên, trong mắt giữa mày đều là ý cười. Thẩm Nhất Thành cầm khăn giấy xoa khóe miệng cho Thời Hạ, trong cổ họng tràn ra nụ cười trầm thấp, “Đúng là giống con heo nhỏ.” Thời Hạ lập tức đỏ mặt, lại có chút luống cuống chân tay ngượng ngùng cúi đầu. Ngay sau đó, Thẩm Nhất Thành dắt tay Thời Hạ đi vào công viên. Buổi sáng ngày mùa đông công viên rất náo nhiệt, mọi người chạy bộ, đánh Thái Cực, chơi kiếm, trên mặt mỗi người đều tràn đầy chờ mong đối với một ngày mới tốt đẹp. Thẩm Nhất Thành nắm tay Thời Hạ đi tới hồ nhân tạo. Bên bờ hồ nhân tạo có rất nhiều thực vật, còn có cỏ cây sum suê. Thời Hạ vốn tưởng Thẩm Nhất Thành dẫn cô tới dạo công viên, cho đến khi cô bị cậu đẩy ngã trên thân cây, cả người dán lên, Thời Hạ mới chậm rãi hiểu ra, “Anh… Muốn làm gì?” Thẩm Nhất Thành rũ mắt nhìn cô, tay đè lên gáy cô, trán chống lên trán cô, “Muốn… Hôn một chút.” Hôn một chút’ của Thẩm Nhất Thành ước chừng năm phút đồng hồ, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, vừa nãy rời khỏi cánh môi Thời Hạ còn lưu luyến không nỡ trên cổ cô. Thời Hạ nắm chặt tay đặt bên hông cậu, theo nụ hôn có tính trấn an của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ dần dần thả lỏng, bàn tay bắt lấy cậu đổi thành ôm lấy cậu, còn vòng lên eo cậu. Thẩm Nhất Thành hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, lúc này Thời Hạ không tránh né, thăm dò nhẹ nhàng mổ trên môi cậu, sau đó lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Thẩm Nhất Thành nhìn cô cười đến đôi mắt nheo lại thì nhịn không được cười nói, “Có chuyện gì cười vui như vậy?” Thời Hạ cười tủm tỉm, “Thì nhớ tới vừa nãy hai đứa mình ăn bánh bao thịt và bánh bao chay.” Thẩm Nhất Thành, “……” Sau khi không khí ngọt ngào bị Thời Hạ phá hư, hai người rời khỏi công viên. Lúc này đã hơn 9 giờ, Thời Hạ hỏi Thẩm Nhất Thành, “Buổi sáng anh có bận không? Đi chỗ này với em.” Thẩm Nhất Thành giơ tay nhìn đồng hồ, “Anh đúng là có chút chuyện vào buổi sáng, buổi chiều được không?” Thời Hạ lắc đầu, “Vậy anh đi làm chuyện anh bận trước đi, không phải chuyện rất quan trọng gì.” Hai người tách ra ở cửa công viên, Thời Hạ kêu taxi đi khách sạn lớn nhất Cẩm Thành. Hôm nay chỗ này có một buổi triển lãm tranh. Người tổ chức triển lãm tranh là họa sĩ Lâm Nho Thu có danh tiếng ở Cẩm Thành, cũng là giáo viên dạy vẽ tranh vỡ lòng cho Thời Hạ. Muốn nói thì phải nói tới duyên phận giữa Thời Hạ và Lâm Nho Thu, vẫn là lúc Thời Hạ học tiểu học, Thời Gia Hoan lần đầu tiên dẫn Thời Hạ đi đăng ký học lớp huấn luyện, Thời Hạ chọn đàn violon, khi đi ngang qua lớp mỹ thuật, Thời Hạ bị bức tranh trên tường hấp dẫn nên dừng chân. “Con thấy gì trong bức tranh này?” Một giọng nói rất ôn hòa vang lên bên cạnh Thời Hạ. “Thấy chuyện xưa có một người uống say rút sợi râu trên đầu con hổ, sau đó bị con hổ ăn luôn.” Người phía sau cười ha ha, “Bé con của anh quá đáng yêu.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại Hạ lúc còn rất nhỏ đã rất có thiên phú ngôn ngữ, khi học bài tiểu học năm lớp ba, có rất nhiều truyện cổ tích ghép vần con nít xem không hiểu, không lâu sau, Thời Hạ bắt đầu xem mấy sách như truyện tranh, chuyện cổ tích. Cho nên thật ra chỉ là một bức tranh rất đơn giản như Võ Tòng đánh hổ, Thời Hạ lại có thể xem hình nói chuyện biên ra một câu chuyện xưa. Vì thế Thời Hạ quen biết Lâm Nho Thu, Lâm Nho Thu nhận Thời Hạ làm học sinh. Đều không phải do Thời Hạ có bao nhiêu tài năng vẽ tranh, chỉ vì Thời Hạ rất thú vị, Lâm Nho Thu thích trẻ con thú vị. Thời Hạ đi theo Lâm Nho Thu học vẽ hai năm, lúc còn học cấp 2, Lâm Nho Thu đã dọn khỏi Cẩm Thành, tóm lại Thời Hạ chưa gặp lại ông lần nào nữa, gần đây Thời Hạ mới từ miệng giáo viên đàn violon biết được Lâm Nho Thu đã về Cẩm Thành, hơn nữa thứ Bảy này mở triển lãm tranh ở chỗ này. Thời Hạ mua một bó hoa tươi vào khách sạn. Hôm nay Lâm Nho Thu mở triển lãm tranh chỉ là loại triển lãm tranh nhỏ, người tới đều là người có uy tín trong giới kinh doanh, đều phải có thư mời. Thời Hạ vốn không ngờ sẽ như thế, sau khi tới mới biết thì ra bản thân vốn không vào được cũng không gặp được giáo viên. Vì thế Thời Hạ đưa hoa tươi cho người tiếp khách đứng ở cửa, cũng coi như thể hiện hết tâm ý dành cho thầy giáo, cô nghĩ chờ lúc nào trường học cho nghỉ thì bảo Thời Gia Hoan dẫn cô đến nhà thầy thăm ông. Thời Hạ đưa xong hoa thì đi toilet một chuyến. Từ toilet ra, Thời Hạ đang chuẩn bị rời đi lại phát hiện một bóng người rất quen thuộc đi lên từ cầu thang xoắn ốc. Thời Hạ vui vẻ muốn mở miệng gọi cậu, lại nghĩ là khách sạn, lớn tiếng ồn ào thì không tốt, vì thế bước nhanh theo. Thời Hạ đi sau cậu chưa được bao lâu lại về tới bên ngoài phòng triển lãm, còn chưa chờ Thời Hạ nghi hoặc đã nghe một giọng nói có chút quen thuộc, “Bảo Bảo? Con cũng tới xem triển lãm tranh của ông ngoại à?” Thẩm Nhất Thành bất đắc dĩ, “Ông ngoại, ông……” Thẩm Nhất Thành còn chưa nói xong, khóe mắt đã thoáng nhìn thấy người đứng cách đó không xa, lời nói đột nhiên im bặt, con ngươi cậu cũng nhịn không được hơi co lại. Lâm Nho Thu cũng phát hiện Thời Hạ, chỉ cảm thấy có chút quen mắt rồi lại băn khoăn, “…Cô bé, con cũng tới xem triển lãm tranh?” Thời Hạ đi lên trước, cười nói, “Thầy à, con là Thời Hạ.” Lâm Nho Thu nhìn thấy Thời Hạ thì rất vui vẻ, ông kéo cô nói mấy câu, nhưng triển lãm tranh còn có rất nhiều chuyện cần làm, vì thế để Thẩm Nhất Thành chăm sóc thay ông. Nhìn Lâm Nho Thu đi xa, Thời Hạ đặt tay sau lưng chậm rãi xoay người nhìn Thẩm Nhất Thành. Khuôn mặt của Thẩm Nhất Thành vừa đen vừa xụ, ánh mắt còn không ngừng trốn tránh tầm mắt Thời Hạ. Thời Hạ cứ như vậy nỗ lực nín cười nhìn chằm chằm Thẩm Nhất Thành nửa ngày, “Bảo Bảo? Thẩm Nhất Thành, anh thật là Bảo Bảo?” Thẩm Nhất Thành quay người đi, giọng nói cứng nhắc, “Anh không phải Bảo Bảo, em nhận sai người rồi.” Thời Hạ vui vẻ sáp qua đó, “Bảo Bảo? Bảo Bảo? Anh không biết em à? Em là Hạ Hạ mà!” Thẩm Nhất Thành hất tay cô nhấc chân đi. “Bảo Bảo, anh đợi em với, Bảo Bảo” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại
Thời Hạ mắc bệnh nằm trên giường bệnh chờ chết Có người ngàn dặm vạn dặm gấp gáp trở vềCắt một quả thận tặng côSau đó Thời Hạ trọng sinh quay về lúc còn học cấp 3Khi gặp được người kiaCô đã từng cho rằng học bá toàn năng, người được xưng là học sinh mẫu mực tốt nhất của toàn trường… Đến trễ về sớm, trèo tường đánh nhau đều toàn năng như nữa, ngay cả kỹ năng nuông chiều chọc ghẹo cũng max điểm…Anh đè cô trên tường trong ngõ nhỏ, cắn lỗ tai cô nói, “Thời Hạ, anh nhớ em đến mức lòng cũng quặn đau.”Chân Thời Hạ nháy mắt mềm nhũnEm đã ở đầu quả tim anh rất nhiều năm, ăn mòn lục phủ ngũ tạng, thấm sâu vào tận xương máu!Cả hai yêu thầm X cả hai trọng post 15h thứ 2, 3, 4 hàng tuần trên LustAveland ^^
“Thời Hạ, chúng ta đi chung đi.” Mạc Mạt thân thiết chạy tới kéo cánh tay Thời Hạ. “Hôm nay tôi không đạp xe, ba tôi tới đón.” Thời Hạ thu dọn trên bàn sách vở. “À, vậy cậu đi lấy xe với tớ đi.” Mạc Mạt kéo tay Thời Hạ đi ra ngoài, “Mau về nhà đi, sắp chết đói rồi.” Thời Hạ vác cái cặp ở trên người, sau đó đi theo Mạc Mạt đi ra khỏi phòng học. Dọc đường đi Mạc Mạt ríu rít nói không ngừng, chốc chốc thì mắng mỏ đề thi hôm nay quá khó, chốc chốc thì mắng mỏ chỗ ngồi mới của cô ấy và cô không có tiếng nói chung. Thời Hạ chỉ lắng nghe, ngẫu nhiên sẽ gật đầu, cũng không biết nên tiếp lời như thế nào. Ngày thường Thời Hạ cũng không thích nói chuyện, Mạc Mạt tập mãi cũng thành thói quen nên không cảm thấy lạ. Hai người đến nhà xe thì đẩy xe đi ra ngoài, “Thời Hạ, Thẩm Nhất Thành ngồi bên cạnh cậu, cậu còn ổn chứ?” Thời Hạ cười cười, “Còn ổn, dáng vẻ Thẩm Nhất Thành không tệ, nhìn còn cảnh đẹp ý vui.” “A?” Mạc Mạt nhìn thoáng qua chỗ đỏ lên trên trán Thời Hạ, cảm thấy có lẽ đầu Thời Hạ thật sự bị đập hỏng rồi. Thẩm Nhất Thành học giỏi, quan trọng hơn là còn đẹp trai, cho dù đứng ở chỗ nào đi nữa thì đều là người lóa mắt nhất trong đám người. Nhưng tên Thẩm Nhất Thành được rất nhiều cô gái coi như nam thần này, sau khi tới chỗ Thời Hạ thì biến thành, “Mạc Mạt, phiền cậu sau này đừng nhắc Thẩm Nhất Thành trước mặt tớ nữa.” Tính cách của Thời Hạ rất ôn hòa, thời gian Mạc Mạt làm bạn với cô lâu như vậy, đó cũng là lần đầu tiên Thời Hạ lạnh mặt nói chuyện với cô ấy. Hai người đi tới cổng trường thì tách ra, Thời Hạ nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy xe của Thời Gia Hoan. Thời Hạ đứng chờ ở cổng trường, thuận tiện ngắm nhìn trường học này. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Thời Hạ rời khỏi Cẩm Thành để đến một trường đại học Tam Bổn, sau khi Thời Hạ học năm 2 đại học thì Thời Gia Hoan cũng rời khỏi Cẩm Thành đến thành phố nơi Thời Hạ đi học để kinh doanh. Từ đó về sau Thời Hạ chưa về thăm thành phố cũ bao giờ, cũng chưa từng bước vào cổng trường cũ thêm một lần nào nữa. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại Cô không biết sau này Nhất Trung sẽ biến thành dáng vẻ gì, hiện tại Nhất Trung hoàn toàn giống với Nhất Trung trong ký ức cô. Khuôn viên trường chia thành khu vực phía Đông và khu vực phía Tây, khu vực phía Đông khá lớn, nơi đó có hai khu dạy học mới xây năm ngoái là nơi học của học sinh lớp 10 và lớp 11, khu vực phía Tây có hai khu dạy học cũ cao ba tầng, được xưng là tòa nhà Bắc Đại và tòa nhà Thanh Hoa, năm cuối cùng của học sinh đang khổ luyện ôn thi đại học sẽ trải qua ở nơi này. Thời Hạ không hề luyến tiếc gì cuộc sống cấp 3 của mình. “Thời Hạ? Sao cậu còn chưa về nhà?” Lý Hoàn xách theo một phần cơm đi vào trường học. Học sinh ở lại trường học không thích ăn tối với mấy món khó ăn trong căn tin, trước khi bắt đầu tự học buổi tối sẽ là thời gian ăn cơm chiều, học sinh của cả trường sẽ không được phép đi ra khỏi cổng trường, cho nên có rất nhiều học sinh ở lại sẽ nhân lúc buổi trưa đi ra kiếm vài món ăn ngon. Thời Hạ cũng muốn biết sao bản thân lúc này còn chưa về nhà? Thời Gia Hoan đi đâu rồi? Thời Hạ đợi hơn mười phút cũng không chờ được Thời Gia Hoan, chỉ chờ được cuộc gọi của của Thời Gia Hoan. Trên màn hình của chiếc điện thoại Nokia màu đen hiển thị một chữ ba’. “Hạ Hạ, giữa trưa ba có tiệc xã giao, không thể đi đón con, tự con bắt xe về nhà.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói hơi say của Thời Gia Hoan. Thời Hạ cúp điện thoại nhìn mặt trời giữa trưa chiếu ngay đỉnh đầu cô, suy nghĩ xem làm sao để bắt xe từ chỗ này đến chỗ cô thuê phòng, thế nào đi nữa cũng phải tốn ít nhất 200 tệ. Sao cô có thể để tốn nhiều tiền như vậy để bắt xe chứ. Thời Hạ xách cái cặp đi được 10 phút thì đột nhiên bừng tỉnh, bây giờ cô vẫn còn là Thời Hạ năm 18 tuổi, chứ không phải thời Hạ nghèo đến mức ngay cả mấy chục tệ để bắt xe cũng không có mà phải đi bộ 4 tiếng đồng hồ giữa khuya mới về đến nhà, bây giờ cô không cần về cái nhà trọ kia nữa.. Bây giờ cô có tiền rồi. Thời Hạ đứng ở ven đường vươn tay ra bắt một chiếc xe taxi. Từ trường học về đến nhà chỉ tốn có 10 phút, chỉ tốn 5 tệ cho giá khởi điểm của xe taxi. Xe taxi dừng dưới cửa tiểu khu, cửa hàng ngay cạnh cửa tiểu khu chính là cửa hàng tiện lợi của mẹ Thẩm Nhất Thành. Cửa hàng đó là thuê, chủ nhà là Thời Gia Hoan. Ngay lúc mọi người còn kinh doanh quy mô nhỏ như bán quà vặt, loại cửa hàng tiện lợi quy mô nhỏ dưới cửa tiểu khu này quả thật là đi trước thời đại, bởi vì trong cửa hàng tiện lợi có bán nhiều mặt hàng và rau củ tươi mới. Thật ra thì mẹ của Thẩm Nhất Thành rất có đầu óc kinh doanh. Ít nhất dưới góc nhìn của Thời Hạ, bà ấy mạnh hơn Thời Gia Hoan. Thời Hạ luôn thắc mắc vì sao người thành thật thích đào tim đào phổi cho người khác như Thời Gia Hoan lại muốn hô mưa gọi gió trong việc kinh doanh, cho đến sau này thấy Thời Gia Hoan bị ép đến mức phải nhảy lầu, Thời Hạ mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Ông trời đây là muốn nói cho cô biết, nhìn thấy chưa, con à, người thành thật lương thiện bất kể có thành công đến đâu đi chăng nữa, kết cục cuối cùng vẫn là thê thảm mà thôi. Thời Hạ bước xuống xe thì thuận tiện nhìn qua đó, bên trong cửa hàng có một căn phòng, lúc này cửa phòng đang mở, từ Thời Hạ góc độ nhìn qua đó, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Nhất Thành đang ăn cơm. Ba mặn một canh, mẹ của Thẩm Nhất Thành đang ân cần gấp thức ăn cho cậu ta. Thời Hạ bĩu môi, cúi đầu đi vào tiểu khu. Đã bao nhiêu năm rồi chưa được ăn cơm nhà? Rất nhiều năm rồi. Sau khi mẹ cô qua đời thì hình như không còn cơ hội này nữa. Cô đi về nhà, vừa mỏ cửa thì thấy trong nhà lạnh lẽo. Sau khi Thời Hạ về đến nhà, bước vào ngôi nhà trống rỗng vắng vẻ, không hề có một tí gì gọi là khói lửa của phòng bếp. Lúc ấy Thời Gia Hoan rất bận, cực kỳ bận, thời gian ở nhà rất ít, cũng có khi Thời Hạ mấy ngày không nhìn thấy ông ấy. Thời Hạ lục lọi nửa ngày mới tìm được một hộp mì gói trong tủ phòng bếp. Lúc lấy nước nóng từ máy nước uống, Thời Hạ đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Buổi chiều làm sao thi môn Tự Nhiên đây? * Môn Tự Nhiên bên TQ gọi là môn Lý Tổng là tổng hợp giữa ba môn Hoá học, Vật lý, Sinh học. Hoá học Vật lý Sinh học. Thời Hạ nhớ rất rõ thành tích thi đại học năm đó, môn Tự Nhiên tối đa 240 điểm, cô thi được 120 điểm. Có thể nói là rất kém cỏi. Mà đối với Thời Hạ hiện tại mà nói, cô cực kỳ có khả năng trực tiếp ôm cái trứng ngỗng về nhà. * Thẩm Nhất Thành rảo bước ở cầu thanh, chân mày tức khắc nhíu lại, mùi mì gói nồng nặc gay mũi. Đặc biệt đối vừa người mới ăn cơm xong mà nói, hương vị này đúng là quá khó ngửi. Đi dọc theo cầu thang lên, hương vị càng nồng hơn. Ngay cửa cầu thang lầu ba, Thời Hạ ôm hộp mì gói ngồi ở chỗ kia vô tư ăn ngon lành. Thẩm Nhất Thành dừng bước chân, vẻ mặt vô cảm nhìn nhìn người đang ăn mì gói. Lúc Thời Hạ dọn đến tiểu khu này cũng là lúc chỗ này vừa hoàn tất xây dựng, đây là tiểu khu lớn nhất toàn thành phố, ba của Thời Hạ cảm thấy tiểu khu này có triển đầu tư, cho nên đã nhanh chóng mua hai căn hộ 301 và 302. Mà hiện tại 302 đã thành nhà của Thẩm Nhất Thành. Nếu Thẩm Nhất Thành muốn về nhà thì cần phải đi qua Thời Hạ, mà Thời Hạ đang vui vẻ ngồi ở chính giữa cầu thang, hai bên đều có chỗ trống, nhưng cậu chẳng thể đi từ bên nào cả. Thời Hạ ngồi ở chỗ này để chờ Thẩm Nhất Thành trở về. Sau khi nuốt mì trong miệng xuống, Thời Hạ ngẩng đầu giao tầm mắt với Thẩm Nhất Thành, đôi mắt Thẩm Nhất Thành hẹp dài, khóe mắt hơi nhếch lên, thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng. Lúc này trong ánh mắt cậu tràn ngập sự ghét bỏ không chút nào che dấu với mì gói. Mấy ngày nay Thời Hạ đã vô số lần tưởng tượng đến cảnh tượng mở miệng nói chuyện với Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ đã chết một lần rồi sống lại sẽ phải mở miệng nói câu đầu tiên như thế nào với Thẩm Nhất Thành mười tám tuổi đây? Thực ra những năm đó giữa cô và Thẩm Nhất Thành cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn, bởi vì có cái gì đó gọi là ái muội’ giữa Thời Gia Hoan và mẹ của Thẩm Nhất Thành nên Thời Hạ mới quậy phá, nhưng trước nay Thời Hạ chỉ biết quậy phá với Thời Gia Hoan, còn đối diện với Thẩm Nhất Thành và mẹ của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ luôn luôn xa cách vờ như không thấy. Lần xung đột lớn nhất chẳng qua là lần này cô đổ tội cho Thẩm Nhất Thành đẩy cô, sau khi trải qua sự việc lần này, quan hệ giữa cô và Thẩm Nhất Thành tụt xuống âm độ, từ vờ như không thấy biến thành né không gặp. Sau đó nữa, mẹ của Thẩm Nhất Thành mắc bệnh ung thư, mùa hè năm ấy sau khi thi xong đại học thì rời đi. Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Thẩm Nhất Thành ngồi xổm bên ngoài cửa nhà xác ôm đầu khóc rống lên. Sau khi mẹ cô mất, đây là lần thứ hai Thời Hạ nhìn thấy cái chết trong khoảng cách gần như vậy, một người thường xuyên gặp mặt chỉ thoáng một cái đã biến mất, cả đời này không gặp lại được nữa. Ngày hôm đó thời tiết cực kỳ oi bức còn có tiếng ve kêu không dứt. Thẩm Nhất Thành đè cô trên tường bên ngoài nhà xác hôn ngấu nghiến. Thật lâu về sau, khi Thời Hạ nhớ lại thì cảm thấy đó không phải là hôn môi, mà như là một loại phát tiết đau khổ từ nội tâm của dã thú, như đang tìm kiếm một người có thể gánh vác san sẻ cùng cậu. Có lẽ ngay trong khoảnh khắc đó, Thời Hạ cảm thấy tất cả đều không còn quan trọng nữa, cô và Thẩm Nhất Thành, đồng bệnh tương liên. Thời Hạ nâng tay lên muốn ôm cậu. Thẩm Nhất Thành nói, “Tạm biệt, Thời Hạ.” Cô và cậu, như hai con đường giao nhau, vào buổi trưa nóng bức kia, vừa chạm vào đã tách ra, sau đó kéo dài thành hai hướng khác nhau. Thời Hạ ôm hộp mì suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để bắt chuyện’ với Thẩm Nhất Thành. Bên ngoài tòa nhà, không biết là ai đang cản trở làn đường xe hơi, tiếng còi inh ỏi chói tai liên tục truyền đến. Thời Hạ đột nhiên sững lại, cô và Thẩm Nhất Thành cùng lúc lên bàn phẫu thuật, cô quay về năm 18 tuổi, vậy Thẩm Nhất Thành thì sao? Có phải bây giờ Thẩm Nhất Thành cũng giống cô hay không, là trọng sinh trở lại?Thời Hạ đột nhiên nhìn sang Thẩm Nhất Thành. Nét mặt của Thẩm Nhất Thành không mấy kiên nhẫn, cậu đang định mở miệng bảo người đang ngồi ở hành lang ăn mì gói này tránh ra. Thời Hạ đột nhiên mở miệng, “Thẩm Nhất Thành, thận của cậu có khỏe không?” Người đang đứng ở cầu thang dựa vào tường, dáng vẻ cao gầy đứng thẳng người là có thể đụng trúng đỉnh đầu, hiếm khi ngẩn ra một lúc, người phụ nữ này có lẽ té hỏng đầu óc rồi, chắc chắn có bệnh. Thẩm Nhất Thành híp mắt, đột nhiên lùi về sau một bước rồi dựa vào tường, một bên chân dài gập lại, cậu nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt, “Cậu muốn thử một chút không?” Thời Hạ, “....” Sau khi xác nhận ánh mắt, người này tuyệt đối không phải là tên xem Thẩm Nhất Thành tang thương kia sau khi ngắm xong núi lửa sau thì quay về tặng thận cho cô. “Thôi, tự cậu để dành xài đi.”
Contents1 Giới thiệu Truyện Nuông Chiều Em Đến Đau Các chương mới nhất2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Tác giả Túy Hậu Ngư Ca Thể loại Ngôn Tình, Truyện Sủng, Đô Thị, Trọng Sinh Văn án Thời Hạ mắc thận. Lúc nằm trên giường bệnh chờ chết Có người ngàn dặm vạn dặm gấp gáp trở về Cắt một quả thận tặng cô Sau đó Thời Hạ trọng sinh quay về lúc còn học cấp 3 Khi gặp được người kia Cô đã từng cho rằng học bá toàn năng, người được xưng là học sinh mẫu mực tốt nhất của toàn trường… Đến trễ về sớm, trèo tường đánh nhau đều toàn năng như nhau. Còn nữa, ngay cả kỹ năng nuông chiều chọc ghẹo cũng max điểm… Anh đè cô trên tường trong ngõ nhỏ, cắn lỗ tai cô nói, “Thời Hạ, anh nhớ em đến mức lòng cũng quặn đau.” Chân Thời Hạ nháy mắt mềm nhũn Em đã ở đầu quả tim anh rất nhiều năm, ăn mòn lục phủ ngũ tạng, thấm sâu vào tận xương máu! Cả hai yêu thầm X cả hai trọng sinh. Các chương mới nhất Chương 54 Chương 45 Chương 36 Chương 33 Chương 31 Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18+19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30+31 Chương 32+33 Chương 34 Chương 35 Chương 36+37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45+46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54+55 Chương 56 Trọn bộ Truyện Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả.
nuông chiều em đến đau lòng